Nàng -Hách Liên Phong Vân kiếp này chính mình là tự do tự tại, có thể làm một người phú quý , tiêu sái cả đời.Này chỉ vì lục đục chuyện này,

nàng trải qua quá nhiều lắm, không nghĩ lại phải trải qua những việc

nàng không có hứng thú.Nương của Phong Vân vừa nghe, nửa ngày gật gật

đầu nói:“Hảo, nếu Vân Nhi không nghĩ, vậy nương cũng không ép ngươi.” Dứt lời cư nhiên xoay người bước đi.

Phong Vân thấy vậy bất đắc dĩ hạ ánh mắt, thân thủ nhu nhu mi tâm:“Nương, người đổi chiêu thức cũ đi được không?”

Nương của Phong Vân lúc này đã muốn đi tới chủ vị, thân thủ lấy ra tấm

lụa,mặt trên đã sớm dọn xong một mâm bạch lăng, chuẩn bị đi thắt cổ.Nghe dưới chân không ngừng một bên hướng phía sau đi, một bên nói:“Vì nương cũng tưởng có thể đổi, chính là không có cách nào, Vân Nhi không muốn, vậy nương chỉ có con đường này.”

Phong Vân dựa vào ngồi ở bàn hoa dựa vào ghế lớn, thấy vậy giật nhẹ tóc, không nói gì nửa ngày xem thường,lại nói:“Chỉ một lần lần này thôi,lần sau sẽ không có đâu.”

Lời của nàng vừa nói ra, nương của nàng lập tức mặt mày tươi cười xoay người đi trở về.

“Vì nương đã biết Vân Nhi chính mình đã nghĩ thông suốt , nương

mặc dù có sai, nhưng chung quy cũng chỉ vì suy nghĩ cho Vân Nhi.” Vị thiếu phụ trung niên trước mặt Phong Vân mà trấn định.

Phong Vân hai chân đặt ở ghế trên, nghe những lời này thì tà tà khơi

mào mắt,miệng cũng không buồn nói chuyện.Nàng không ngu ngốc, nếu thực

bị bắt làm con thừa tự của Vương gia đi nữa,thì một ngày kia thân phận

của nàng sớm hay muộn cũng sẽ bị bại lộ mà thôi.Khi đó phỏng chừng phủ

của Hách Liên vương công nhất định mọi người trong phủ có thể bị luận

tội khi quân,mà chính nàng lại càng không phải nói tới.

Mà hiện tại,nếu nàng cưới thê, kia có thể trở thành công quốc thái tử vương hậu, như vậy nàng chính là làm con thừa tự việc này tính đi tính

lại càng cảm thấy lo lắng.

-“Trước tiên là ta nói về, ta cũng không muốn hại người khác, người làm cho ta chính mình đi tuyển……”

-“Vân Nhi yên tâm, nương lúc này đây tìm tức phụ cho ngươi, tuyệt đối Vân Nhi sẽ thích.”

Phong Vân trong lời nói vừa mới mở miệng,nương của nàng liền trực

tiếp đánh gãy, trên mặt lộ ra một tia cười quỷ dị chứa đựng huyền cơ

trong đó.Phong Vân cao thấp đánh giá nương của nàng vài lần, hai mắt

nheo lại, có vấn đề là có vấn đề a.

-“Vậy vì Vân Nhi ta đã chuẩn bị, hết thảy đã muốn chuẩn bị cho tốt, ngày mai chính là giờ lành……”

-“Cái gì, ngày mai,thực là chả có cái gì vui đùa……”

Gió thổi nhẹ,cảnh xuân tháng ba thực sáng lạn.

Hôm sau,phủ Hách Liên vương công người đến người đi, không khí vui

mừng dào dạt, ngựa xe như nước tân khách tập hợp rầm rộ, cơ hồ có thể so sánh với đại hôn trong hoàng cung của điện hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích