Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 14: Không phải gian tặc thì cũng là trộm cắp

Vương Quý cầm chủy thủ trong tay, căng thẳng nhìn chằm chằm vào giả sơn: “Người… người nào ở đó?”

Tiểu Đao nháy mắt thật mạnh một cái với Tiết Bắc Phàm — Bị phát hiện rồi!

Tiết Bắc Phàm cũng cau mày.

“Ra…ra đây mau!” Thanh âm của Vương Quý có chút run rẩy, hướng tới giả sơn mà đi.

Tiết Bắc Phàm với Tiểu Đao đang do dự có nên trực tiếp đánh ngất hắn rồi bỏ trốn, hay dùng biện pháp khác, lại nghe Vương Quý “Ây da” một tiếng.

“Bịch” một tiếng, Vương Quý hình như bị vấp chân vào vật gì đó nên ngã xuống, lảo đảo một chút rồi ngã thẳng vào bụi hoa.

Tiết Bắc Phàm thấy thời cơ đến đúng lúc, lại nghe Vương Quý kêu lên một tiếng thảm thiết “Má ơi!”

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm sửng sốt, ló đầu nhìn xem, chỉ nghe Vương Quý kêu vô cùng thảm thương. “Máu! Máu! Người…người chết! Người đâu, mau tới đây!” Vừa la hét, hắn vừa té vừa chạy.

Tiết Bắc Phàm lôi Tiểu Đao ra ngoài, thấy trong bụi hoa có một xác chết. Đó là xác của một nữ nhân, mặc bộ váy màu xanh nhạt của bọn nha hoàn trong sơn trang của Bích Ba. Tiểu Đao thấy xác chết nằm sấp xuống, một chân để trần, lập tức nhớ tới một chiếc giầy thêu vừa mới nhìn thấy.

Nhìn lại đám thỏ ở bên cạnh, trên đùi chúng đều có vết máu, đang tụ tập trong bụi cỏ ở phía trước, ăn thứ gì đó mà Vương Quý lấy ra từ trong bao bố.

Tiểu Đao đến gần nhìn, lúc nãy nhìn ở xa, chỉ thấy Vương Quý ném một đống phân màu vàng cho bọn thỏ, nàng còn tưởng Vương Quý thất đức đến nổi cho mấy con thỏ ăn phân người.

Nhưng quay qua nhìn kỹ lại, lại phát hiện tuy rằng có cùng màu vàng của phân nhưng không hề thối, cũng không biết đó là cái gì, chỉ thấy mềm mềm dính dính nằm trong một bao lớn. Nhìn kĩ lại, bên trong hình như có một ít vụn của cây đậu, khó trách lúc nãy nó vang lên tiếng răng rắc.

Tiết Bắc Phàm đưa tay về phía xác chết, sau gáy có một vết thương rất sâu, máu thịt đều lòi ra ngoài, máu chảy đầy đất…vết máu trên người con thỏ béo ú vừa nãy, có thể là vì đã từng đụng vào nó.

Lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng người, có thể Vương Quý mang theo người chạy đến, Tiết Bắc Phàm kéo Tiểu Đao bỏ chạy, quay về viện thay quần áo.

Hiểu Nguyệt thấy bọn người Tiểu Đao mới vừa đi không bao lâu thì trở về, có chút khó hiểu: “Tiểu Đao, tra được cái gì không?”

“Đừng nói nữa.” Tiểu Đao ba chân bốn cẳng thay quần áo, đem y phục dạ hành nhét vào bao quần áo: “Trong viện tìm thấy một nha hoàn đã chết, không biết là ai giết.”

Hiểu Nguyệt giật mình, lúc này, bên ngoài đã truyền đến tiếng người huyên náo, hình như toàn bộ trang viên đều bị kinh động.

Sau khi Tiểu Đao thay y phục xong xuôi, nhanh chóng lôi kéo Hiểu Nguyệt đi ra ngoài: “Đi, chúng ta ra ngoài xem thử.”

Tới côửa, quả nhiên bắt gặp bọn người Tiết Bắc Phàm Trọng Hoa cũng ra đây xem náo nhiệt.

Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao một cái, cười xấu xa, giống như đang nói — Thay y phục thật nhanh nha!

Tiểu Đao làm như không thấy, vội vàng kéo Hiểu Nguyệt chạy về phía trước, càng cách xa tên dâm tặc này càng tốt!

Tới sân chính, quả nhiên có rất nhiều người đang tụ tập, Vương Quý ngồi xổm bên cạnh xác chết cau mày. Xác chết đã bị lật ngược lại, Tiểu Đao liếc mắt một cái liền nhận ra — Đây là nha hoàn mà ngày đó đã gặp bên cạnh hồ sen! Vẻ mặt cao ngạo và vui vẻ khi nàng ta nói sẽ được làm thiếp của Vương Bích Ba còn hiện lên trước mắt, thế mà…hôm nay lại chết trong bụi hoa làm phân bón.

Vương Quý đứng lên bẩm báo với Vương Bích Ba: “Trang chủ, lúc thuộc hạ đến cho đám thỏ ăn, cảm thấy sau hòn giả sơn có người, muốn qua xem, nhưng lại bị thi thể này ngáng chân làm vấp té.”

“Hửm?” Vương Bích Ba đưa mắt qua hòn giả sơn xem xét, Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm nhìn trời.

Hách Kim Phong dù sao cũng là thần bộ, liền bước nhanh đến bên cạnh xác chết, ngồi xổm xuống kiểm tra. “Quả thật là chết vì bị cắt yết hầu, nhìn bộ dạng, chết cũng chưa lâu.”

“Buổi chiều ta còn gặp nàng mà!” Tiểu Đao đi đến nhìn xác chết, lập tức giẫm phải mấy cái gì đó màu nâu, liền đá giầy đi: “Đây là cái gì vậy?”

“À, đây là bánh rau[1].” Vương Quý nhanh chóng trả lời: “Mấy con thỏ trong phủ rất tinh ranh, rất tham ăn, nếu không để chúng ăn no, chúng sẽ cắn mấy bông hoa, vì vậy tại hạ đặc biệt dùng bả đậu, khoai lang, xa tiền thảo [2] cùng cây bồ công anh làm bánh rau, hôm nay còn bỏ thêm mấy mấy trái táo mới hái nữa.”

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm không nói gì liếc nhìn nhau — Thì ra là thế, còn tưởng rằng hắn dùng phân người cho thỏ ăn chứ, hơn nữa vẻ mặt của Vương Quý khi cho thỏ ăn cũng thật dọa người, dù sao cũng cảm thấy có chút kì quái.

Vương Bích Ba cau mày nói: “Không phải ngươi nói nàng nghỉ việc sao?”

“Thuộc hạ…” Vương Quý hơi chần chừ rồi cúi đầu.

“Nói.” Thanh âm của Vương Bích Ba hơi cao hơn vài phần, Vương Quý vội nói: “Dạ vâng, biểu cô nương cho người gọi nàng đi, thuộc hạ hơi lo lắng nên đi theo xem, liền nghe thấy một tiếng hét thảm thiết trong viện. Vì vậy liền nhanh chóng rời khỏi.” Nói xong, hắn đưa tay chỉ Tiểu Đao: “Tiểu Đao cô nương cũng nhìn thấy.”

Vương Bích Ba quay đầu nhìn Tiểu Đao.

Tiểu Đao nhớ đến chuyện buổi chiều, gật đầu: “Ừ… ta có nghe được tiếng kêu thảm thiết đó, cũng gặp Vương tổng quản, nhưng hắn bảo là tiếng mèo hoang kêu, nên ta cũng không để ý.”

“Biểu tiểu thư đâu?” Vương Bích Ba hỏi đám người nha hoàn.

Bọn nha hoàn đều rụt cổ lại lui sang một bên: “Biểu tiểu thư sau khi trở về một mực ở trong phòng, bây giờ e là đang ngủ.”

Vương Bích Ba xoay người rời đi.

Mọi người muốn đi cùng, hắn lại quát lên một tiếng: “Đi theo làm gì? Nên làm gì thì làm đi.”

Bọn nha hoàn đầy tớ nhanh chóng giải tán.

Tiết Bắc Phàm cùng Tiểu Đao theo bản năng quay đầu nhìn nhau, Vương Bích Ba không muốn người trong sơn trang Bích Ba nghe, không có nghĩa là không muốn cho hai người bọn họ nghe, đúng không? Vì vậy, hai người nhân lúc mọi người không chú ý liền lặng lẽ chuồng đến hậu viện, đi đến viện của Dư Lan Chi, nghe thử Vương Bích Ba cùng nàng nói gì.

“Cô có cảm thấy hay không…” Tiết Bắc Phàm vừa nói vừa làm ra vẻ thân thiết, “Kỳ thật chúng ta làm việc rất ăn ý?”

Tiểu Đao để tay sau lưng đi về phía trước, hiển nhiên không thèm để ý: “Ít làm màu đi, ai làm việc ăn ý với ngươi cơ chứ.”

Đến gần viện của Dư Lan Chi, hai người thấy các nha hoàn đứng xung quanh cổng nhìn vào, vẻ mặt hả hê khi thấy người gặp nạn.

Tiểu Đao nheo hai con mắt lại muốn tiến lên, lại bị Tiết Bắc Phàm kéo đi, đem nàng trốn ở phía sau một dãy hành lang gấp khúc, dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

Đám người nha hoàn khẽ thì thào:

“Bây giờ trang chủ sẽ đuổi Biểu tiểu thư đi sao?”

“Tốt nhất là như vậy, nhìn thật chướng mắt.”

“Thế nhưng trang chủ thật hung dữ, tội nghiệp Biểu tiểu thư đã thích ngài như vậy.”

“Hừ, đừng vội vàng kết luận như vậy.”

Tiểu Đao lắc đầu, Tiết Bắc Phàm ở bên cạnh tấm tắc hai tiếng: “Lòng đố kị của nữ nhân thật quá kinh người.”

Tiểu Đao bật cười: “Lòng đố kị chiỉ là độc dược chết người, nữ nhân hay nam nhân gì cũng có.”

“Dư Lan Chi cũng có khả năng vì ghen ghét mà sinh lòng muốn giết Thúy Nhi.” Tiết Bắc Phàm khoanh tay lại tựa vào cột dựng hành lang, ló đầu nói với đám nha hoàn kia một câu: “Kẻ thù của nữ nhân cũng là nữ nhân.”

Hắn nói xong, bọn nha hoàn đều xấu hổ cúi đầu chạy.

Tiểu Đao mỉm cười nghiêng đầu liếc hắn: “Bắt nạt đám nha đầu này làm gì?”

“Không quen nhìn thôi.” Tiết Bắc Phàm nhún nhún vai, thấy Tiểu Đao xoay người rời khỏi hành lang, phi thân nhảy lên tưởng bao quanh viện của Dư Lan Chi, liền đuổi theo.

Cửa phòng Dư Lan Chi không đóng, âm thanh của Vương Bích Ba vẫn rất lớn, trách mắng rất nghiêm khắc, một lúc sau truyền đến tiếng Dư Lan Chi vừa khóc vừa nói, tiếng khóc càng nghe càng thương tâm.

Tiểu Đao khoanh tay đứng trên tường nhìn thấy rất rõ ràng, khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng vỗ vai Tiết Bắc Phàm: “Đi thôi, trước khi trời sáng còn có thể ngủ được một giấc, hoặc ngủ đến chết.”

“Ây ya.” Tiết Bắc Phàm kéo nàng lại. “Thật không giống cô nha, Dư Lan Chi bị khi dễ như vậy mà cô lại không đi bảo vệ công lý sao? Cô không phải muốn giúp đỡ nữ nhân khắp thiên hạ sao?”

“Đi chết đi.” Tiểu Đao mặc kệ hắn, lẩm bẩm một mình: “Nhìn không ra, trước kia ta còn tưởng Vương Bích Ba là một đầu đất, không ngờ lại khác tên Trầm Tinh Hải đến thế, đầu óc rất sáng suốt.”

“Nói như vậy là sao?” Tiết Bắc Phàm đuổi theo nàng: “Vương Bích Ba trở mặt rất nhanh, chưa điều tra rõ ràng nhưng lại nói lời nặng như vậy với Dư Lan Chi, thật quá tuyệt tình rồi.”

“Chậc.” Tiểu Đao liếc hắn một cái: “Ngươi giả bộ như vậy làm cái gì, không phải đại trượng phu các ngươi quen dùng mánh khóe rồi sao, Vương Bích Ba nhìn ra không lý nào ngươi nhìn không ra.” Nói đến đây, Tiểu Đao liền lắc đầu: “Trước giả bộ làm kẻ xấu, sau đó sẽ khiến đối phương vô tình phát hiện ra các ngươi kỳ thật làm như vậy vì bất đắc dĩ. Vì thế mới có thể dễ dàng khiến người ta một lòng với các ngươi.” Nói xong, Tiểu Đao buông tay: “Quá giả tạo!”

Chờ đến lúc hai người quay về, phía trước đã loạn thành rối tung cả lên.

Một lúc sau, Vương Bích Ba mang theo Dư Lan Chi mắt đỏ vì khóc đến đây, trách cứ trước mặt mọi người. Dư Lan Chi tủi thân ngồi trên ghế đá khóc, ngay cả Hách Kim Phong cũng nhịn không được hỏi: “Ta nói này Vương trang chủ, chuyện này không có bằng chứng nào rõ ràng chứng minh có liên quan đển biểu muội của ngươi, kết luận như vậy có quá vội vàng hay không?”

“Chính xác.” Trọng Hoa đưa tay chỉ vào viết thương trên người xác chết: “Lực hạ đao tương đối lớn, ngay cả xương cũng bị chặt đứt, hung thủ nhất định phải là nam nhân, hoặc là một người có võ công.”

Tất cả mọi người đều cảm thấy rất có lý.

“Ta không có võ công, ngay cả con gà cũng chưa từng giết, các người không được đổ oan tội giết người cho ta.” Hôm nay, từ sáng đến tối, Dư Lan Chi đều chịu nhiều ủy khuất, nhiều hơn số ủy khất mà một thiên kim tiểu thư phải chịu cả đời

“Vậy buổi chiều ngày hôm nay ngươi còn gặp Thúy Nhi.” Dường như trong lòng Vương Bích Ba còn có nghi ngờ.

“Cho dù ta nói nhưng thế nào huynh cũng không tin, ta trong lòng huynh cũng không bằng một kẻ đầy tớ.”



Dù sao cũng là chuyện của Bích Ba sơn trang, chủ nhà tự có cách giải quyết, bọn người Tiểu Đao chỉ đến làm khách, không thể can thiệp nhiều.

Trở về viện, Tiểu Đao rửa mặt rồi nằm trên giường, nghĩ cách làm sao để tiến vào Cửu Châu Long Đàm.

Hiểu Nguyệt ở một bên cũng quay qua quay lại không ngủ được, cuối cùng nhịn không được thở dài một tiếng.

“Hiểu Nguyệt làm sao vậy?” Tiểu Đao co chân lên, đạp đạp tấm chăn ra, quay đầu nhìn Hiểu Nguyệt ở bên.

“Vương Bích Ba không đáng để Dư Lan Chi chung tình.” Hiểu Nguyệt quay người: “Hắn không hề tín nhiệm nàng.”

Tiểu Đao ôm lấy gối đầu: “Vương Bích Ba muốn thành hôn với ta nhất định cũng có mục đích, người hắn thật lòng thích chính là biểu muội của hắn.”

“Cái gì?” Hiểu Nguyệt khó hiểu, mở to mắt nhìn Tiểu Đao: “Thực sự?”

“Ừ, để ta nói cho cô nghe.” Tiểu Đao tiến đến gần, nằm bên cạnh Hiểu Nguyệt giải thích tỉ mỉ: “Trước kia hạ độc ta, nay lại cho người giết Thúy Nhi, nhất định là muốn mọi người hoài nghi Dư Lan Chi, đúng không?”

“Ừ, rõ ràng muốn nhắm vào nàng mà vu oan.”

“Mặt khác, trong nhà lại có rất nhiều người nói xấu nàng đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vì vậy, Vương Bích Ba không phân rõ trắng đen quát mắng nàng, sẽ dẫn đến hai hiệu quả.” Tiểu Đao chóng tay nâng cằm trên gối đầu, chân đung đưa lúc ẩn lúc hiện: “Nếu có người muốn giá họa cho Dư Lan Chi, làm như vậy rất có ích, như vậy mới có thể làm cho mọi việc trở nên ngày một trầm trọng hơn, khiến thủ phạm dễ dàng làm lộ ra sơ hở. Ngoài ra, cô cũng không phải rất thích nha đầu Dư Lan Chi kia sao?”

Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu: “Vừa kiêu lại vừa kiều, không thích.”

kiêu – kiêu ngạo; kiều – được chiều chuộng

“Bởi vậy mới nói, cô không thích nàng nên không biết nàng, vì vậy nàng rất đáng thương. Bọn nha hoàn kia thường ngày không thích nàng, nhưng Dư Lan Chi đối với Vương Bích Ba tốt như thế nào các nàng đều thấy, sẽ cảm thấy cảm kích, đồng thời thông cảm với nàng. Chuyện lần này, khó khăn nhất chính là ngăn trở sự nhiều chuyện của mọi người. Nếu Vương Bích Ba che chở Dư Lan Chi, bọn nha hoàn sẽ có lý do nói xấu nàng đủ điều, cảm thấy nàng thực sự đã hại Thúy Nhi, nói không chừng còn báo cả quan, đến lúc đó, biểu tiểu thư được nuông chiều từ bé sẽ phải chịu khổ thực sự. Nhưng bây giờ, bọn nha hoàn tôi tớ đều đồng tình với nàng, nhất trí cho rằng nàng bị oan uổng, Dư Lan Chi tuy rằng bị mắng, nhưng thực tế là được bảo vệ, đây là điều mà Vương Bích Ba muốn.”

Hiểu Nguyệt nghe Tiểu Đao nói xong, liền bừng tỉnh: “ Nói như vậy, Vương Bích Ba có ý tự mình đóng vai ác nha!”

“Tên Vương Bích Ba này rất sĩ diện, nổi tiếng rất dịu dàng với nữ nhân, lần này chấp nhận không để ý mặt mũi vì Dư Lan Chi mà lo nghĩ, chứng minh hắn rất thật tâm.” Tiểu Đao thở dài, “Ôi, vì vậy ta phải khổ não suy nghĩ nữa rồi, không hiểu hắn muốn lợi dụng ta cái gì.”

Hiểu Nguyệt cả kinh, nhìn Tiểu Đao: “Lợi dụng ngươi?!”

Tiểu Đao đưa tay chọt chọt quai hàm của Hiểu Nguyệt, “Cô nói xem, chẳng lẽ trên đời này có nhất kiến chung tình thật sao? Một nam nhân không hiểu rõ điều thú vị của nữ nhân, đơn giản chỉ có hai nguyên nhân, là thích, hoặc là có mưu đồ. Còn nữ nhân, có người này tốt, người kia tốt hơn, điều kiện của ta cùng lắm chỉ được xem là trên trung bình, không đến mức có thể làm người khác ý loạn tình mê. Tiết Bắc Phàm cũng tốt, Vương Bích Ba cũng được, đều là loại nam nhân thông minh không thiếu nữ nhân, vô duyên vô cớ theo đuổi thì nhất định không phải là việc tốt.” Tiểu Đao đưa ngón tay nhéo nhẽo múi: “Nương ta nói, không có gì tự nhiên ân cần, không phải gian tặc cũng là đạo chích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Giang Hồ Bất Ai Đao Chương 14: Không phải gian tặc thì cũng là trộm cắp

Có thể bạn thích