Duncan's Bride
Chương 11

Sáng hôm sau khi anh chuẩn bị đi cô lạnh nhạt hỏi, “Anh có thể nghe tiếng kèn xe truyền đến từ bấy cứ đâu trên trang trại này không?”

Anh có vẻ giật mình. “Dĩ nhiên là không.” Anh nhìn cô dò hỏi, nhưng cô vẫn không nhìn anh.

“Vậy thì em cần tìm anh hay gặp anh bằng cách nào?”

“Tại sao em muốn tìm?” anh hỏi mỉa mai.

“Em có thai. Em có thể té ngã, hay sẩy thai. Bất cứ gì trong số đó.”

Nó là 1 lý lẽ mà anh không thể cãi lại. Anh cứng hàm, đối mắt với chọn lựa giữa cho cô những phương tiện để bỏ đi hoặc gây nguy hiểm cho cả tính mạng của cô và con của anh. Khi việc đó đến, anh không có sự lựa chọn. Anh lấy xâu chìa khoá từ túi áo và ném nó lên trên tủ, nhưng anh chặn tay lên chúng.

“Em có hứa là em sẽ không chạy trốn không?”

Cuối cùng cô cũng nhìn anh, nhưng mắt cô lạnh lẽo và trống rỗng. “Không. Tại sao em phải phí hơi hứa hẹn trong khi dù sao thì anh cũng sẽ không tin em?”

“Chỉ điều này em muốn anh tin phải không? Rằng em không làm điều đó vì em cũng có nhiều quyền lợi như anh? 1 người đàn bà biến anh thành thằng ngốc 1 lần rồi và ra đi với 1 nửa mọi thứ anh kiếm được, nhưng nó sẽ không xảy ra lần nào nữa, dù là anh phải đốt ngôi nhà này với đất đai và bán lỗ vùng đất này, rõ chứ?” Anh gào lên lúc nói xong, và anh nhìn cô như thể anh căm ghét ánh mắt của cô.

Madelyn không để lộ bất kỳ dáng vẻ hay cử động nào. “Nếu đó là tất cả em cần, thì em đã trả hết tiền thế chấp bất kỳ lúc nào.”

Lý lẽ của cô đã thắng; cô nhìn thấy điều đó trong mắt anh. Cô sẽ bám sát nó, nhưng cô phải giữ mồm giữ miệng. Cô đã cho anh vài điều để nghĩ đến. Cô sẽ khiến anh suy nghĩ nhiều hơn trước khi việc này quá xa.

Anh lao ra khỏi nhà, bỏ lại chùm chìa khoá xe trên tủ. Cô nhặt chúng lên, tung chúng trong tay lúc cô lên cầu thang tới phòng ngủ, nơi cô đã đóng gói 1 số quần áo. Trong 2 buổi tối cô ở 1 mình trong căn phòng này, cô đã nghĩ hết điều mà cô sẽ làm và nơi mà cô sẽ đi. Reese sẽ nghĩ rằng cô về lại New York lúc này rằng cô có quyền lợi với trang trại, nhưng cô chưa từng bao giờ nghỉ về điều đó. Để dạy cho anh bài học anh muốn, cô phải ở xa anh ra.

Nó chỉ giống như anh cố ý làm việc ở xa trong trường hợp cô bỏ đi, nên cô không làm thế, và cảm thấy hài lòng hết sức khi anh về nhà trong bữa trưa sau khi nói với cô rằng anh sẽ ở bên ngoài cả ngày. Từ lúc đó cô không nấu gì nữa cả, cô làm 1 đĩa sanwich và để nó trước mặt anh, sau đó tiếp tục với việc cô đang làm trước đó, là lau chùi cái lò.

Anh hỏi, “Em không ăn à?”

“Em ăn rồi.”

Vài phút sau anh hỏi, “Em sẽ làm công việc giống như thế à?”

“Không nhiều.”

Giọng nói thờ ơ của cô làm nản lòng bất cứ lời đề nghị nói chuyện nào. Cô không tha thứ cho anh dễ dàng. Cô đã 2 lần nói với anh rằng cô sẽ không trả giá cho những lỗi lầm của April, nhưng nó rõ ràng là không ăn nhằm gì; bây giờ cô sẽ cho anh thấy.

Khi anh lại đi cọ chờ nửa tiếng, rồi mang va li ra ngoài xe. Cô không đi xa, và sẽ không lâu để anh tìm thấy cô, 1 vài ngày là tốt nhất. Khi đó anh có thể lấy lại xe nếu anh muốn, nên cô cảm thấy chẳng có gì sai trái. Hơn nữa, cô không cần nó. Cô hoàn toàn mong đợi được quay lại trang trại trước lần khám bác sĩ tới, nhưng nếu cô không đi, thì cô sẽ nói cho Reese biết rằng anh phải giữ lấy cô. Kế hoạch của cô không có gì phải làm kể cả không đến gần anh.

Có 1 phòng phía trên tiệm cà phê Floris luôn luôn để cho thuê, vì chưa bao giờ có ai ở Crook cần thuê nó cả. Nó có thể dành cho cô ngay khi cô cần nó. Cô lái xe tới Crook và đậu xe ở trước tiệm cà phê. Ý tưởng không che giấu Reese; cô muốn anh biết chính xác nơi cô ở.

Cô bước vào trong tiệm, nhưng không có ai đằng sau quầy thu tiền. “Floris? Có ai ở đây không?”

“Chờ đó,” giọng cáu kỉnh không nhầm lẫn được của Floris vang lên từ nhà bếp. Vài phút sau cô bước qua cánh cửa. “Cô cần cà phê, hay ăn món gì?” “Tôi muốn thuê phòng trên lầu.”

Floris đứng lại và nheo mắt nhìn Madelyn. “Điều gì khiến cô muốn làm việc đó?” “Vì tôi cần 1 nơi để ở.” “Cô về lại căn nhà to lớn ở trang trại, và 1 người đàn ông quan trọng sưởi ấm cô ban đêm, nếu đó là những cái cô cần.”

“Cái tôi có,” Madelyn nói rất rõ ràng, “là 1 ông chồng cứng đầu cứng cổ cần phải dạy cho 1 bài học.”

“Hm. Không bao giờ thấy 1 người đàn ông nào mà không cứng đầu cứng cổ.’

“Tôi cũng có có thai.” “Anh ấy biết không?”

“Anh ấy biết.” “Anh ấy biết nơi cô ở không?” “Ảnh sẽ sớm biết thôi. Tôi không giấu anh ấy.

Anh ấy chắc sẽ đi qua cánh cửa với hơi thở bốc cháy và nổi cơn tam bành, nhưng tôi không về cho đến khi anh ấy hiểu ra vài thứ.” “Ví dụ?”

“Ví dụ tôi không phải vợ trước của anh ấy. Anh ấy nhận sự đối xử xấu xa, nhưng tôi không phải là người đem nó tới cho anh ấy, và tôi mệt mỏi vì trả giá cho thứ bẩn thỉu ai khác làm.”

Floris nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi gật đầu, và vẻ hài lòng chỉ có 1 lần thắp sáng khuôn mặt cáu kỉnh của cô. “Được rồi, căn phòng là của cô. Tôi luôn thích thấy 1 người đàn ông nhận được sự trừng phạt đích đáng,” cô lẩm bẩm khi quay vào nhà bếp. Rồi cô ngừng lại và nhìn Madelyn. “Cô có kinh nghiệm như 1 người nấu món ăn nhanh không?”

“Không. Cô cần 1 người à?”

“Nếu không cần thì tôi không hỏi. Tôi vừa làm đầu bếp vừa làm phục vụ. Tiếc là Lundy tức điên vì tôi bảo trứng của anh ta giống cao su và bỏ đi tuần trước.”

Madelyn cân nhắc hoàn cảnh hiện tại và nhận thấy cô thích nó. “Tôi có thể phục vụ bàn.”

“Cô từng làm trước đây chưa?”

“Chưa, nhưng tôi đã chăm sóc Reese trong 9 tháng.”

Floris cằn nhằn. “Tôi đoán cô đủ điều kiện. Anh ta kkhông đánh tôi như 1 người đàn ông dễ chịu để thoả mãn. Được rồi, cô trong tình trạng sức khoẻ tốt chứ? Tôi không muốn cô chạy nhảy nếu cô lo lắng giữ gìn đứa trẻ.”

Sức khoẻ rất tốt. Tôi đã gặp bác sĩ hôm qua.”

“Vậy thì công việc này cho cô. Tôi sẽ chỉ cô căn phòng. Nó không có gì hấp dẫn cả, nhưng nó ấm áp suốt mùa đông.”

Căn phòng sạch sẽ và ấm cúng, và những ưu điểm là giới hạn của nó, nhưng Madelyn không bận tâm.. Có 1 cái giường đơn, 1 ghế dài, 1 bàn xếp và 2 cái ghế, 1 tấm kính mỏng và 1 phòng tắm rất nhỏ với đá lát sàn nứt nẻ. Floris bật lò sưởi để nó toả hơi ấm và quay vào nhà bếp trong khi Madelyn mang va li của cô vào. Sau khi mắc quần áo và tủ đựng đồ nhỏ, cô đi xuống tầng dưới đến tiệm cà phê, buộc cái tạp dề quanh người và nhận công việc là người phục vụ.

***

Lúc Reese về nhà tối hôm đó anh mệt lả; anh đá cửa, dẫm vào và cầm sợi dây thừng trên tay. Những con bò cái có thể đẻ bất cứ lúc nào, và công việc sẽ nhiều hơn, nhất là nếu luồng khí lạnh di chuyển đến.

Khi anh nhận ra rằng xe hơi không có ở đây và ngôi nhà thì tối om, nó giống 1 cú đấm vào ngực, hút không khí ra khỏi anh. Anh nhìn chăm chăm vào những khung cửa sổ tối đen, căng phồng với cơn đờ đẫn trộn lẫn giữa đau đớn và giận dữ. Anh thật sự không nghĩ là cô sẽ đi. Trong thâm tâm, anh mong cô ở lại và giải quyết mọi chuyện, tận gốc rễ, cách cô đã làm nhiều lần. Thay vì cô đi, và anh nhắm mắt nhận thức rõ sâu sắc rằng cô đúng như điều anh khiếp sợ : 1 người phụ nữ tham lam, hời hợt không có khả năng chịu đựng. Cô đã bỏ về lại thành phố với lối sống nhàn hạ, những bộ quần áo thời trang.Và cô đã mang con anh đi cùng với cô.

Nó là 1 sự phản bội tệ gấp 10 lần hơn bất cứ gì mà April đã đối xử với anh. Anh đã bắt đầu tin cậy Maddie, bắt đầu cho phép mình nghĩ về tương lai trong nhiều năm hơn là chỉ vài năm không xác định. Cô đã nằm bên dưới anh và tự nguyện để anh làm cô có mang; trong gần 1 năm cô đã sống với anh, nấu ăn cho anh, giặt đồ, cười đùa và trêu chọc và làm việc bên anh, ngủ trong vòng tay anh.

Vậy mà cô đã đâm sau lưng anh. Giống hệt như 1 cơn ác mộng, và anh đang sống lại với nó lần thứ 2.

Anh đi chậm chạp vào nhà, lê bước. Không có sự ấm cúng, nụ cười chào đón trong nhà bếp, không có tiếng động nào trừ tiếng ro ro của tủ lạnh và tiếng tíc tắc của đồng hồ. Bất chấp mọi thứ, anh tuyệt vọng, hy vọng vô ích rằng cô đã đi đâu đó, rằng có 1 miếng giấy nhắn giải thích đâu đó trong nhà. Anh tìm kiếm tất cả các phòng, nhưng không có tờ nào. Anh đi vào phòng ngủ nơi cô ở 2 đêm trước và thấy ngăn kéo bàn trang điểm trống trơn, nhà tắm không còn những đồ dùng phụ nữ thơm phức. Anh vẫn cố không nhìn quần áo của cô trong ngăn tủ nhỏ bên cạnh tủ của anh; không thấy chúng ở đâu trong nhà làm anh kinh ngạc.

Giống như xát muối vào 1 vết thương hở, nhưng anh đi vào căn phòng khác nơi cô cất giữ những bộ kiểu “New York” của cô. Nó như thể anh phải kiểm tra mọi sự thiếu vắng dấu vết lúc còn ở để xác minh lại sự vắng mặt của cô, 1 con vật bị thương và bối rối đánh hơi quanh vợ nó trước khi nó ngồi xuống và rú lên giận dữ và thất bại với cuộc sống.

Nhưng khi anh mở cửa tủ anh nhìn chăm chăm vào hàng áo choàng tơ, được treo trên những móc treo bịt sa tanh và được bảo vệ bằng những miếng phủ plastic, những bộ trang phục thanh lịch và những bộ pijama lịch sự, giày cao gót nhiều mau, nhiều kiểu. 1 dấu hiệu mờ nhạt của hương thơm thoảng ra từ quần áo, và anh thình lình đổ mồ hôi, nhìn chằm chằm vào chúng.

Ngay lập tức anh đi xuống tầng dưới. Sách của cô vẫn còn ở đó, với dàn âm thanh của cô. Cô có thể đi lúc này, nhưng cô để lại nhiều thứ ở đây, và có nghĩa cô sẽ trở về. Cô gần như trở về trong cùng ngày, bởi vì cô mong anh đi, nên cô có thể nghỉ ngơi và bỏ đi để không bao giờ thấy anh.

Nhưng nếu cô về lại New York, vì cô hầu như chắc chắn có kế hoạch, tại sao cô mang theo quần áo lao động và bỏ lại quần áo thành thị của mình?

Có ai đó biết tại sao Madelyn làm gì không? Anh nghĩ chán nản. Tại sao cô trả hết tiền thế chấp bằng khoản thừa kế của mình khi mà cô biết rằng có 1 điều, xảy ra trong quá khứ của anh, rằng anh sẽ không thể chịu đựng nổi? Anh chưa bao giờ giận dữ hơn trong cuộc đời mình, thậm chí cũng không cả khi anh ngồi trong phòng xử án và nghe thẩm phán chia 1 nửa trang trại cho April. Anh không mong chờ thứ gì tốt đẹp từ April, người đã cho anh nhiều minh chứng hận thù và nhẫn tâm ra sao. Nhưng khi Maddie yêu anh mù quáng như thế, cô thật sự đã đánh anh 1 cú nặng nề và hèn hạ, và anh vẫn còn choáng váng. Mỗi lần anh cố nghĩ về nó, sự đau đớn và tức giận lớn đến mức chúng đẩy bật mọi điều khác.

Tốt thôi, cô đã đi, nên anh có nhiều thời gian để nghĩ về điều đó lúc này. Nhưng cô s34 có khoảng thời gian để quay về lấy đồ của cô lúc anh vắng nhà, vì vậy anh có cơ hội trước tiên là anh sẽ thay ổ khóa trong nhà.

Trong lúc này, mặc dù, anh sẽ làm cái anh đã không làm ngay cả khi April đã làm 1 việc tốt là phá hỏng cuộc đời anh. Anh sẽ lấy chai uýtky ở trong tủ trong nhiều năm và uống say. Có thể khi ấy anh sẽ có thể ngủ mà không có Maddie bên cạnh anh.

Anh cảm thấy như địa ngục vào ngày hôm sau, với cái đầu nhức như búa bổ và dạ dày nặng trịch, nhưng anh nặng nề đứng lên và chăm sóc đàn thú; không phải là lỗi của chúng khi anh là 1 tên ngốc tồi tệ. Vào lúc này, chứng nhức đầu của anh bắt đầu hết dần và anh bắt đầu cảm thấy hơi khỏe trở lại, quá trễ để đi tới cửa hàng để mua ổ khóa mới. Ngày hôm sau những con bò bắt đầu đẻ. Nó tương tự như mỗi lần: khi người đầu tiên lâm vào tình trạng đau đẻ và tìm nơi yên tĩnh để sinh con, lần lượt từng người khác sẽ xử sự theo cách đó. Và chúng sẽ lựa vài nơi đáng ghét nhất để đẻ con. Nó gần như là công việc không thể cho 1 người đàn ông theo dõi những con bò ở những nơi lẩn tránh của chúng, chắc chắn những con mới sinh khỏe mạnh, giúp những con bò gặp khó khăn và chăm sóc những con bê được sinh ra bị chết hay ốm yếu. Bản năng thường sai với ít nhất là 1 con, và nó sẽ từ chối có bất cứ điều gì làm cho đứa của mới sinh của nó, có nghĩa là Reese phải để 1 con bò khác nhận nuôi nó hay mang nó vào chuồng để tự tay cho ăn.

Đã 3 ngày trước khi anh có 1 phút nghỉ ngơi, và khi anh nghỉ anh ngã người xuống trên cái ghế dài trong tình trạng mệt lử và ngủ 16 giờ liền.

Gần 1 tuần từ khi Madelyn bỏ đi trước khi cuối cùng anh có thời gian lái xe tới Crook. Đau khổ và tức giận đã trở nên trống rỗng, chỉ còn cảm giác tê liệt trong ngực anh.

Điều đầu tiên anh nhìn thấy khi anh ngang qua tiệm cà phê của Floris là toa xe Ford màu trắng đậu ngoài trước. Tim anh đập dữ dội, và phần đáy rơi khỏi bụng anh. Cô trở về, chắc chắn cô nghỉ ngơi trên đường về để lấy đồ đạc của mình. Anh đậu xe kế bên cửa trước cửa hàng và nhìn chăm chăm chiếc xe, những ngón tay anh gõ liên tục lên vô lăng. Sự tức giận quen thuộc nổ tung thành sự tê liệt vô nghĩa, và điều gì đó trở nên tức thì, không rõ ràng dễ hiểu với anh.

Anh sẽ không để cô đi. Nếu anh phải đánh bại cô trong mọi phiên tòa ở vùng này, anh sẽ giữ trang trại nguyên vẹn và cô sẽ ở lại là vợ anh. Anh đã vui vẻ gặp April lần cuối, nhưng không có cách nào để anh sẽ cho phép Maddie bỏ đi. Cô đang mang con của anh, đứa trẻ sẽ lớn lên trong nhà anh nếu anh phải cột Maddie trên giường mỗi ngày khi anh đi vắng.

Anh bước ra xe tải và sải bước về phía tiền cà phê, gót giày anh nện trên sàn gỗ, mặt anh rắn lại.

Anh đẩy cửa và bước vào trong, ngồi ở giữa phòng khi anh quan sát toàn bộ quán và mấy cái bàn. Không có người đàn bà tóc hoe chân dài với nụ cười uể oải nào ở trong đây, dù 2 góc với những người cao bồi chân vòng kiềng ngồi dạng chân trên ghế đẩu ở quầy thu tiền.

Sau đó cửa nhà bếp mở ra và người đàn bà tóc hoe chân dài của anh đi qua nó, khoác tạp dề và mang 2 cái đĩa dầy những viên thịt băm lớn và đống khoai tây chiên bốc khói. Cô liếc nhẹ về anh và cũng không thay đổi vẻ mặt hay lỡ nhịp khi cô đặt 2 cái đĩa trước mặt những người cao bồi. “Của anh đây. Cứ gọi tôi nếu anh cần bánh nướng. Floris nướng 1 cái bánh ga tô nhân táo sáng nay nó sẽ khiến anh khóc thét, nó có vị rất ngon.”

Rồi cô nhìn anh với cặp mắt trống rỗng, lạnh nạt và nói. “Tôi có thể mang gì cho anh?”

Những người cao bồi nhìn quanh, và 1 người đằng hắng khi anh ta nhìn người mà Madelyn đang nói chuyện; Reese mạnh mẽ giỏi giang biết mọi người trong phạm vi 100 dặm, và họ cũng biết anh, bằng cái nhìn khách quan. Mọi người cũng biết Madelyn; 1 người phụ nữ với cái nhìn và phong cách không thể bỏ qua, nên thật tệ là 2 gã cao bồi nhận thấy rằng chồng cô đang ngồi sau họ nhìn giống như 1 cơn sấm sét với cái nhìn tóe lửa và trút toàn bộ lên họ.

Trong sự bình tĩnh, Reese nói giọng chết chóc, “Mang cho tôi 1 tách cà phê,” và xem xét để khom chiều cao đáng kể của anh vào 1 cái lều.

Cô mang nó ra tức thì, đẩy nhẹ tách cà phê và ly nước đến trước mặt anh. Rồi cô cười bâng quơ với anh mà không chạm mắt cô và nói, “Còn gì nữa không?” Cô đã xoay người đi khi cô nói.

Anh vươn tay ra, chụp cổ tay cô và kéo cô dừng lại. Anh cảm thấy xương cô mảnh khảnh dưới mấy ngón tay anh và thình lình, cực kỳ quan tâm làm sao mà thân thể này đối chọi với anh, đến bây giờ cô chưa bao giờ lùi bước trước anh. Ngay cả trên giường, khi anh giữ chặt cái hông thon thả của cô trong tay và đâm mạnh vào cô, cô quấn chân quanh anh và nhận mọi thứ anh cho cô. Maddie không phải kiểu người bỏ chạy, trừ khi bỏ đi là điều cô đã dự tính từ lúc bắt đầu. Nhưng nếu vậy, tại sao cô ở đây? Tại sao cô không trở về New York, thoát khỏi tầm tay anh?

“Ngồi xuống,” anh nói giọng nhỏ, nguy hiểm.

“Tôi có việc phải làm.”

“Anh nói ngồi xuống.” Dùng sự kẹp chặt cổ tay cô, anh kéo cô xuống vào lều. Cô vẫn nhìn anh bằng cặp mắt lạnh nhạt, xa lạ.

“Em làm gì ở đây?” Anh cáu kỉnh, lờ đi ánh mắt của 2 gã cao bồi đang nhìn anh.

“Tôi làm việc ở đây.”

“Đó là cái anh muốn hỏi. Em làm việc quái quỷ gì ở đây?”

“Tự nuôi bản thân. Chứ anh cho rằng tôi làm gì?”

“Anh nghĩ em giữ cái mông bé nhỏ của mình ở trang trại giống như anh đã nói với em.”

“Tại sao tôi phải ở nơi mình không muốn? Nhân tiện, nếu anh có thể tính ra cách lấy xe về, cứ tự nhiên lấy. Tôi không cần nó nữa.”

Với nỗ lực anh kềm chế cơn tức giận và nôn nóng đang dâng lên trong anh. Có thể điều cô muốn chỉ là, làm anh mất bình tĩnh ở nơi công cộng này.

“Em đang ở đâu?” anh hỏi bằng 1 giọng tỏ sự căng thẳng anh đang chịu.

“Tầng trên.”

“Thu dọn quần áo. Em sẽ về nhà với anh.”

“Không.”

“Em vùa nói cái gì vậy?”

“Tôi nói không. K-H-Ô-N-G. Là 2 chữ cái có nghĩa là từ chối.”

Anh trải bàn tay lên bàn để giữ bản thân khỏi túm lấy cô và lắc cô ra trò, hoặc khỏi kéo cô vào lòng anh và hôn cô điên cuồng. Ngay lúc này, anh không chắc chắn rằng nó sẽ xảy ra.

“Anh không đưa việc này ra nữa, Maddie. Lên lầu và dọn quần áo của em đi.” bất chấp bản thân, anh không thể giữ giọng nói của mình dịu xuống, và 2 gã cao bồi nhìn chăm chăm anh 1 cách công khai.

Cô trượt ra khỏi lều và đứng lên trước khi anh tóm lấy cô, và anh nhớ rằng, khi cô đã lựa chọn, Maddie sẽ di chuyển như gió. “Cho tôi 1 lý do chính đáng tại sao tôi phải làm vậy!” cô nhìn anh tóe lửa, sự lạnh lẽo trong mắt cô lúc này bắt đầu bừng lên.

“Vì em mang con của anh!” anh gầm gừ, nhấc chân lên.

“Anh là người đã nói, đó là, rằng anh không quan tâm điều quỷ gì tôi làm và rằng anh hối hận đã cưới tôi, hết dẫn chứng. Vậy thì tôi mang con của anh, cũng vậy, nên bây giờ có gì khác nhau đâu?”

“Anh đã đổi ý.”

“Được thôi, hoan hô! Anh cũng nói với tôi rằng tôi không là điều anh muốn và tôi không có cái gọi là vợ của 1 chủ trang trại. Đó là 1 dẫn chứng khác.”

1 trong 2 gã cao bồi mở họng. “Cô chắc trông giống những gì hấp dẫn tôi, cô Maddie.”

Reese quay lại nhìn gã cao bồi bằng ánh mắt chết người và nắm tay anh siết chặt. “Anh muốn giữ lại hàm răng hay lấy chúng ra?” anh hỏi bằng giọng gần như không phát ra tiếng.

Gã cao bồi dường như vẫn rắc rối với cổ họng của hắn. Hắn lại mở nó ra, nhưng nó cho hắn 2 thử thách trước khi hắn ráng nói, “Chỉ là bình luận thôi.”

“Vậy thì hãy làm việc đó bên ngoài. Đây là việc giữa tôi và vợ tôi.”

Ở miền Tây, 1 người đàn ông dừng ngựa và giết những con rắn, và những người khác không nhúng vào việc của anh ta. Gã cao bồi dò dẫm trong túi áo để lấy 2 tờ hóa đơn và dằn chúng lên quầy. “Đi thôi,” hắn nói với bạn hắn.

“Anh tiếp tục đi.” Gã cao bồi kia tách món thịt rán phủ trong nước xốt cà chua. “Tôi ăn không hết.” Hay xem màn này cũng được.

Floris bước qua cửa nhà bếp, vẻ cáu kỉnh của cô không thay đổi và có 1 con dao trộn trong tay. “Ai làm ồn ào ở đây vậy?” cô gặng hỏi; sau đó ánh nhìn chằm chằm của cô tấn công Reese. “Ồ, là anh à.” Cô tạo âm thanh như thể anh gần như chào đón bệnh dịch.

“Tôi tới đón Maddie về,” anh nói.

“Không tưởng tượng được lý do cô ấy muốn đi, anh trở nên rất dễ thương và tất cả.”

“Cô ấy là vợ tôi.”

“Cô ấy có thể tiếp đãi đàn ông ở đây và được trả tiền.” Cô vẫy con dao trộn vào anh. “Anh đã đề nghị cô ấy cái gì ngoài việc giữ những cái quần lót của anh?” Quai hàm Reese cứng như đá.

Anh có thể ném Madelyn qua vai và đưa cô về nhà, nhưng dù là anh đang muốn ép buộc cô, anh không muốn cưỡng ép cô. Vì 1 điều, cô có thai, nhưng quan trọng hơn, anh muốn cô về nhà với anh vì cô muốn thế. Cái nhìn ở mặt cô nói với anh rằng cô sẽ không tự nguyện bước về phía trang trại.

Được thôi, anh biết nơi cô ở. Cô không về lại New York. Cô ở trong phạm vi có thể đến, và anh không bỏ cuộc. Nhìn cô hung dữ lần cuối, anh ném tiền lên bàn và bước nặng nề đi khỏi.

Madelyn chầm chậm buông ra hơi thở cô đang nén. Thế là xong. Anh rõ ràng nhất quyết đưa cô về trang trại cũng như anh tin cô giống y hệt người vợ trước anh. Và nếu cô hiểu 1 điều về Reese Duncan, đó là anh ngoan cố cũng bằng bất kỳ kẻ cứng đầu nào, và anh không nhượng bộ. Anh sẽ lại đến.

Cô lấy tách cà phê còn nguyên của anh và mang nó lại quầy. Floris nhìn cánh cửa vẫn còn run vì sức lực mà Reese đã dập mạnh nó, rồi xoay qua Madelyn với vẻ mặt lạ lùng nhất. Nó giống như xem đáy sa mạc nứt nẻ lúc da cô đổi chỗ và tự sắp xếp lại, và 1 ánh nhìn của niềm vui sướng thái quá xuất hiện trong mắt cô. 2 gã cao bồi xem có vẻ sốc khi Floris tươi cười thực sự.

Người phụ nữ già dặn giơ tay ra, lòng bàn tay hướng lên và những ngón tay thô cứng xoè rộng. Madelyn vỗ tay cô xuống trong thắng lợi, rồi đảo ngược lại cho Floris vỗ lên lúc họ trao cho nhau lời chúc mừng nho nhỏ.

“1-0,” Floris nói với vẻ thoả mãn.

********

Ngày hôm sau anh lại đến, chui vào trong lều và quan sát cô với ánh mắt khó chịu khi cô chú ý tới những người khách. Tiệm cà phê nhỏ hôm nay nhộn nhịp khác thường, và anh ngạc nhiên dù tính chanh chua mà làm Floris được khen ngợi bởi vì lời nói của cuộc đối đầu của họ ngày trước đây đã lan truyền. Không có gì giống trò vui miễn phí để thu hút mọi người đến đây.

Cô trông mệt mỏi, và anh lấy làm lạ nếu cô bệnh. Cô có vài lần nôn mửa trước khi cô bỏ đi, nhưng tình trạng ốm nghén không tiến triển. Vì cách cô nhìn lúc này, nó trở nên chịu đựng. Nó khiến anh còn giận dữ hơn, vì nếu cô về nhà nơi thuộc về cô, cô có thể nằm xuống và nghỉ ngơi.

Không hỏi câu nào, cô mang tách cà phê cho anh và xoay người đi. Như quay lại ngày hôm trước, tay anh vụt ra và bắt lấy cô. Anh có thể gần như cảm thấy sự chú ý của mọi người đang dán chặt vào họ như nam châm. “Em bệnh à?” anh hỏi cộc cằn.

“Sáng này. Nó chấm dứt khi Floris cho tôi vài miếng bánh mì nướng không bơ. Xin lỗi, tôi có khách.”

Anh để cô đi vì anh không muốn cảnh giống hôm qua. Anh nhấm nháp tách cà phê và nhìn cô lúc cô di chuyển giữa những người khách, phân phát nụ cười ở chỗ này và buông lời chọc ghẹo ở chỗ kia, lôi cuốn tiếng cười và làm những khuôn mặt sáng lên. Đó là năng khiếu của cô, tìm ra sự thích thú trong những điều nhỏ nhặt và hấp dẫn những người khác để chia sẻ với cô, gần như lôi cuốn họ. Cô làm điều tương tự với anh, anh hiểu rõ. 9 tháng cô sống bên anh là sự thoả mãn nhất trong cuộc đời anh, cảm động và tự nhiên.

Anh muốn cô về. Anh muốn dõi theo vẻ uể oải cô tản bộ quanh nhà và làm xong những điều kỳ lạ mà không có vẻ cố gắng chút nào. Anh muốn cô chòng ghẹo anh, đánh thức anh bằng vài ba điều tầm phào kỳ cục và đợi anh đáp trả. Anh muốn kéo cô nằm dưới anh, căng chân cô ra và thâm nhập vào cơ thể cô bằng cơ thể anh, khiến cô thú nhận rằng cô vẫn yêu anh và muốn sống cùng anh ở bất kỳ đâu.

Anh không hiểu tại sao cô không ở New York, tại sao cô chỉ đến nơi xa như Crook và ở lại đây, biết rằng anh sẽ sớm tìm ra cô. Chết tiệt, chạy tới Crook thì không giống bỏ trốn chút nào, nó chỉ là di chuyển có 1 chút.

Câu trả lời chỉ là cô chưa bao giờ định về lại New York. Cô không cần thành phố lớn; cô chỉ muốn rời khỏi anh.

Nhớ về tất cả những gì anh nói với cô chập chờn trong trí nhớ anh, và anh gần như do dự. Cô cũng nhớ mọi lời nói ấy; cô đã từng nêu ra vài điều với anh. Cô đã nói với anh vào lúc ấy rằng anh sẽ hối hận vì nói những điều đó, nhưng anh đã quá giận, cảm giác bị lừa dối, để có bất kỳ chú ý nào tới lời cô. Anh sẽ nhớ rằng Maddie cho đi cũng nhiều như cô nhận được.

Cô có thể về New York quá dễ dàng; cô có tiền trong tài khoản để làm bất cứ thứ gì cô muốn, và Robert sẽ chào đón cô quay lại mà không hỏi câu nào. Nên nếu cô ở lại là vì cô thích sống ở Montana. Thậm chí việc trả thù sẽ rất dễ dàng hơn bị đưa khỏi New York hơn là từ Crook, vì thiếu vắng cô cho nhà anh là điều nghiêm trọng với anh. Sự trống vắng của căn nhà khiến anh phát điên.

Sau cùng cô trở lại với bình cà phê rót đầy tách cho anh và hỏi, “Anh muốn vài cái bánh hấp với cái kia không? Là quả dừa mới hôm nay.”

“Có.” Việc đó cho anh 1 cái cớ để ngồi lại lâu hơn. Tiệm cà phê rốt cuộc vắng hơn. Khách khứa có công việc khác mà họ phải làm, và Reese không làm cái gì để gây chú ý khiến họ ở lại. Khi Madelyn đi tới lấy đĩa bánh trống không của anh và châm thêm cà phê cô hỏi, “Anh không có việc gì làm à?”

“Nhiều lắm. Tới mấy con bò đẻ lận.”

Chỉ 2 giây mắt cô sáng lên; rồi cô nhún vai và bỏ đi. Anh nói, “Chờ đã. Ngồi xuống nghỉ ngơi 1 chút đi. Em đã không nghỉ từ lúc anh đến đây và đã - ” anh ngừng lại nhìn đồng hồ “ – 2 tiếng rồi.”

“Sáng nay rất bận rộn. Anh không ngừng việc nuôi đàn thú chỉ vì muốn nghỉ ngơi chứ?” Bất chấp bản thân, anh không thể nén cười với sự so sánh của cô giữa bầy thú và khách của cô.

“Dù sao thì ngồi xuống đã. Anh sẽ không la hét với em đâu.”

“Tốt thôi, quả là 1 sự thay đổi,” cô lẩm bẩm, nhưng cô ngồi xuống đối diện anh và chống chân lên chỗ ngồi bên cạnh anh, duỗi chân cô ra. Anh nhấc chân cô lên và để chúng lên đầu gối mình, xoa bóp bắp chân cô dưới bàn và giữ chặt chân cô ở đó khi cô tự động rút ra.

“Thư giãn nào,” anh nói êm ái. “Có phải em đứng nhiều quá không?”

“Tôi cũng đứng nếu tôi vẫn còn ở trang trại. Tôi không ngồi lúc nấu ăn, anh biết mà. Tôi thấy khoẻ. Tôi chỉ có thai thôi, không phải bất lực.” Nhưng cô nhắm mắt khi những ngón tay xoa bóp của anh hoạt động trên bắp cơ mệt mỏi của cô; anh có kỹ năng tốt, đã học hỏi từ những năm làm việc với đàn thú.

Anh cũng có kỹ năng giỏi trên giường. Mỗi phụ nữ có 1 người tình như Reese, hoang dã và ham muốn, cũng như rộng rãi với thân thể anh, anh đòi hỏi khắt khe tính cách đó của cô. Những ký ức cuộn trong bụng cô như dung nham, tăng nhiệt độ cơ thể cô, và mắt cô thình lình mở ra. Nếu cô để mình nghĩ về nó quá nhiều, cô sẽ ngã vào lòng anh trước khi cô nhận thức được cái cô đang làm.

Reese nói, “Anh muốn em về nhà với anh.”

Nếu anh đòi hỏi 1 cách giận dữ cô sẽ đáp trả anh bằng cơn giận của chính cô, nhưng giọng điệu lôi cuốn êm ái của anh đã thay thế cho sự đòi hỏi. Cô thở dài và chống khuỷu tay lên bàn. “Câu trả lời của em vẫn thế. Cho em lý do tại sao em sẽ làm vậy.”

“Còn câu trả lời của anh vẫn như vậy. Em đang mang con của anh. Nó xứng đáng có quyền thừa kế, lớn lên trong trang trại. Em thậm chí nói với anh rằng đó là 1 trong nhữa lý do em trả nợ thế chấp, để giữ gìn trang trại cho con của chúng ta.”

“Em không đưa đứa trẻ rời khỏi Montana,” cô nhấn mạnh. “Em thậm chí không đi xa trang trại. Đứa trẻ sẽ có anh và trang trại, nhưng em không phải sống nơi đó vì đó là hợp lý.”

“Cô Maddie, cô còn cà phê không?” 1 người khách gọi, và cô kéo chân xuống khỏi lòng anh mà không nói lời nào khác, bắt tay vào công việc với nụ cười.

Reese cuối cùng bỏ đi và về nhà, nhưng anh trằn trọc trên cái giường rộng lớn suốt đêm, nghĩ về ngực cô và cách cô trải qua, cách trượt vào trong cô và cảm thấy bên trong cô chặt kín giữ chặt lấy, nghe âm thanh nhẹ nhàng cô tạo ra khi anh đưa cô đến khoái lạc.

Anh phải sửa hàng rào ngày hôm sau, và anh làm 1 cách máy móc, tâm trí anh vẫn nghĩ về Maddie, cố gắng tìm cách làm sao để mang cô về.

Cô đã chỉ ra điểm đáng chú ý khi cô hỏi anh lý do cô không trả nợ trước đó, nếu đó là cái cô muốn là quyền lợi hợp pháp ở trang trại mà không thèm đếm xỉa bất cứ thoả thuận trước khi cưới , và bây giờ anh phải tự hỏi mình điều tương tự. Nếu đó là tất cả cái cô cần, tại sao cô đợi những 9 tháng? Tại sao cô đuổi theo gà và bò, chống lại cơn bão tuyết và mạo hiểm cuộc sống của mình để cứu anh nếu cô lập kế hoạch bỏ đi? Thậm chí hơn cả chú ý, tại sao cô ngừng uống thuốc ngừa thai và để anh làm cô có thai? Đứa trẻ cô mang là có kế hoạch, đứa bé mà họ nói chuyện với nhau và đồng ý có nó. Một người phụ nữ không chủ tâm có mang nếu cô ta có kế hoạch chỉ ở vài ba tháng và sau đó bỏ đi. Vùng đất này là 1 cơ ngơi đáng giá; nếu tiền là tất cả cái cô cần, việc trả nợ thế chấp đã cho cô quyền lợi to lớn mà không phải nói thêm, quyền lợi được thừa nhận, tài sản của cái thai. Không đúng, cô mang thai chỉ vì cô muốn đứa trẻ này, và cô trả nợ vì 1 lý do : để giữ lại trang trại cho anh, Reese Duncan. Cô có thể nói cô đang giữ quyền thừa kế của đứa con, nhưng đứa bé vẫn là không thực tế, 1 người không tên, tuy nhiên bản năng làm mẹ của cô đang lộ ra. Cô bảo vệ trang trại cho chồng cô, không phải con cô.

Ngoài điều đó, Maddie không cần tiền. Với Robert Cannon người anh con riêng của bố dượng cô, cô sẽ có bất cứ gì cô muốn mà chỉ cần hỏi. Robert Cannon có tiền khiến cho gia đình của April trông như những tay cờ bạc rẻ tiền.

Tất cả quay lại điều như nhau, câu hỏi giống nhau. Tại sao cô trả nợ, biết rằng anh tỏ ý phản đối nó ra sao, nếu cô không có kế hoạch sắp đặt ly dị? Câu trả lời luôn như thế, và cô đã đưa cho anh. Cô chưa bao giờ cố che giấu điều đó. Cô yêu anh.

Sự nhận thức rõ làm anh choáng váng lần nữa, và anh phải ngừng lại để lau mồ hôi trên mặt, như thể nhiệt độ chỉ chừng 30 độ. Maddie yêu anh. Cô đã cố nói với anh khi anh đang hét tất cả những lời sỉ nhục đó vào mặt cô, và anh không thèm nghe.

Bực bội anh giật mạnh sợi thép căng ra và đóng kẹp giữ nó. Con quạ có vị đắng, nhưng anh sẽ phải ăn nó nếu anh muốn Maddie trở về với anh. Anh đã đi khỏi giới hạn xa và hành động như thể cô giống April, như thể anh biết rõ hết. April chưa bao giờ vui vẻ sống ờ Montana, trong khi Maddie thích thú ở đây như đứa bé được quà. Đây là cuộc sống cô muốn.

Cô yêu anh đủ để đem sự may rủi vào việc trả nợ, biết rõ anh sẽ giận dữ thế nào nhưng dù thế nào cũng làm việc đó vì việc đó sẽ bảo vệ trang trại cho anh. Cô đã đặt anh trước bản thân mình, và đó tật sự là thước đo tình yêu, nhưng anh là 1 người mù quáng, con lừa ngoan cố để thừa nhận nó.

Tính tình của anh đã đẩy anh vào rắc rối khủng khiếp, và anh không có ai trách mắng ngoại trừ bản thân anh. Anh phải ngăn chặn việc để cho tính tham lam của April làm hỏng cuộc đời anh, anh phải dừng lại việc nhìn người khác qua cặp mắt căm hận April. Đó là cái tện nhất cô ta đối xử với anh, không huỷ hoại anh về mặt tài chính, nhưng huỷ hoại cách anh nhìn người. Anh thậm chí còn tự nhận ra nó đối với bản thân vào cái ngày anh gặp Maddie; nếu anh tình cờ gặp cô trước khi cưới April, anh sẽ theo sau cô bằng mọi giá, và anh cũng sẽ có được cô. Anh sẽ theo đuổi cô qua mọi bang của đất nước này nếu cần thiết, và đưa cô vào giường anh trước khi cô bỏ trốn. Chứ cứ thế này thì, anh không có khả năng chống lại cô lâu dài. Thậm chí nếu giáo viên trường – ngay cả tên bà ta anh còn không nhớ - đã nói được, anh sẽ tìm vài cách thoát khỏi việc này. Maddie là người duy nhất anh muốn đặt tên mình từ giây phút anh gặp cô.

Chết tiệt. Giá mà việc thấy rõ trước đó cũng rõ ràng như thấy sau này, anh sẽ tránh được xui xẻo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Duncan's Bride Chương 11

Có thể bạn thích