Lần này ngoài thành Kerr phát sinh dị biến, đối với những người không biết tin tức về phượng hoàng mà nói, phượng hoàng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, đợi đến khi bọn họ nhận được tin tức, phượng hoàng cũng đã không còn. Tuy phượng hoàng không còn, nhưng vẫn có một tin tức khiến người khác cảm thấy phi thường kinh hỉ  — có người chiếm được trứng phượng hoàng!

Phượng hoàng là thánh thú của Thú nhân tộc, nhân loại cũng chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi, nhưng hiện tại thì khác… Nhưng có một chuyện khiến cho người khác cảm thấy thực đáng tiếc — người chiếm được trứng phượng hoàng có thực lực quá kém, cho nên ước mộng nuôi dưỡng phượng hoàng thành niên rồi dẫn nó đi đến Thú nhân đế quốc tìm bạn lữ sinh ra một đống Tiểu Phượng hoàng, cũng chỉ còn tồn tại trong tưởng tượng của mọi người mà thôi.

Sau đó, khi mọi người tưởng tượng qua đi, lại trở về đến hiện thực — cố gắng nịnh bợ người có được trứng phượng hoàng, mới là việc quan trọng nhất của mọi người, không phải sao?

Mà đối với Kha Đức Nhạc mà nói, con trai của mình làm náo động, cũng là một chuyện tốt, huống chi trong đó còn có yêu cầu của ma pháp nghiệp đoàn, như vậy cho dù hắn không muốn làm như vậy cũng không được.

Cho nên, ngày hôm sau, một yến hội vô cùng long trọng được tổ chức ngay trong phủ thành chủ.

Sắc mặt Lục Vũ không tốt mà đứng trong phủ thành chủ, lạnh lùng nhìn hai bộ quần áo trước mặt mình.

“Ngươi cảm thấy bộ nào đẹp? Chọn một bộ để mặc đi.” Lâm Tái chỉ vào hai bộ quần áo màu sắc tiên diễm ở bên cạnh.

“Bộ nào ta cũng không thích… Lâm Tái, lần này nhân vật chính trong yến hội là ngươi phải không? Tại sao ta cũng phải tham gia?” Lục Vũ cau mày nhìn về phía Lâm Tái, trước đó cảm ứng được uy áp của phượng hoàng, nên chuyện bây giờ cần làm nhất chính là tìm một chỗ tranh thủ tu luyện đột phá Luyện Khí kỳ đạt tới Trúc Cơ kỳ, về phần yến hội cái gì, thật sự không nằm trong kế hoạch của hắn. Hơn nữa, lễ phục tiên diễm như vậy, hắn cũng không có hứng thú.

“Nhân vật chính trong yến hội lần này cũng không phải là ta, phải nói là trứng phượng hoàng đi? Sau đó, ta là người có được trứng phượng hoàng, sư phụ ngươi là người lấy được trứng phượng hoàng, ở trong mắt những người này, hai người chúng ta đều đáng giá nịnh bợ.” Lâm Tái sờ sờ cái mũi của mình, cười nói. Người của ma pháp nghiệp đoàn cũng đặc biệt đưa tới lễ phục cho Lục Vũ, Lục Vũ thật sự không muốn đi, nhưng như vậy sẽ làm mất mặt của ma pháp nghiệp đoàn!

“Mấy bộ quần áo này ngươi tự mình mặc đi, dù có thế nào ta cũng sẽ không mặc mấy thứ này!” Lục Vũ đối Lâm Tái hận nghiến răng nghiến lợi, tuy Lâm Tái có lẽ không có ý gì khác, nhưng hắn cảm thấy trong đó có uy hiếp!

Một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy, tại sao lại sinh ra một đứa con âm hiểm giả dối đến như vậy? Lục Vũ thừa nhận, sau khi gặp mặt Caroline, hắn thật sự có rất lớn hảo cảm với đối phương. Dù sao người Trung Quốc cũng tự xưng là truyền nhân của rồng, thì làm sao có thể sẽ không thích rồng chứ?

“Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi nguyện ý tham gia yến hội là tốt rồi!” Lâm Tái lập tức mở miệng, Lục Vũ đối rất nhiều chuyện vô cùng bài xích, thậm chí hắn còn mơ hồ cảm thấy đối phương cũng có chút bài xích với thế giới này, dưới tình huống như thế, hắn muốn ở chung với đối phương nhiều một chút, nếu có thể nảy sinh ràng buộc với đối phương thì càng tốt.

Tối nay phủ thành chủ sẽ tổ chức yến hội, đến lúc đó sẽ có pháp thánh tham gia thậm chí còn có pháp thần, cho nên mới sáng sớm, hạ nhân trong phủ thành chủ bận rộn nhiều việc, cho dù là nhóm phụ tá thường ngày rãnh rỗi, nhưng hôm nay cũng đặc biệt vội vàng.

Ngày hôm qua, sau khi Eno chạy ra khỏi thư phòng của Kha Đức Nhạc, trở về phòng của mình không có một tiếng động, kết quả sáng hôm sau, hắn cuối cùng cũng điều chỉnh tâm tình của mình thật tốt rồi đi ra ngoài, lại không ngờ toàn bộ phủ thành chủ đã có biến hóa thật lớn, mà trong viện của bọn họ, ngay cả một hạ nhân cũng tìm không thấy.

“Hạ nhân đâu hết rồi? Bữa sáng của chúng ta chỉ ăn mấy thứ này sao?” Nhìn thấy trên bàn chính là đồ ăn của Quán Ăn Ngon, tâm tình Eno trở nên kém vô cùng.

“Bọn hạ nhân đều vội vàng chuẩn bị cho yến hội tối nay, về phần ngươi, ngay cả một chút vắng vẻ cũng không chịu đựng được sao?” Bách Lệ nhìn con trai của mình, trong lòng có chút thất vọng.

Người yêu của nàng, là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, còn đứa bé này…

“Mẹ!” Eno căm giận mà ngồi xuống: “Tại sao cha lại thương tên phế vật kia quá vậy? Tại sao từ nhỏ đến lớn, tên phế vật kia lại may mắn đến vậy?” Trước kia Lâm Tái được bọn người Bizani yêu thích thì cũng thôi đi, dù sao chỉ cần hắn lên làm thành chủ, bọn người Bizani sẽ giúp đỡ hắn, nhưng hiện tại… Đây chính là trứng phượng hoàng a!

Cha chỉ yêu thương Lâm Tái, nếu cha giao lại ngôi vị thành chủ cho Lâm Tái… Dù sao bây giờ Kha Đức Nhạc vẫn còn trẻ, Lâm Tái cũng đã trưởng thành, cho dù Lâm Tái là phế vật, nhưng cũng không chứng tỏ con của Lâm Tái cũng là phế vật, không phải sao? Nếu cha thật sự có ý định như vậy, còn hắn thì sao?

“Eno! Không được phép nói anh trai mình như vậy!” Bách Lệ nghiêm túc mà mở miệng, lại nhìn thấy Eno càng thêm không phục, nghĩ nghĩ, nàng rốt cuộc vẫn cảm thấy nên ăn ngay nói thật.

Nghĩ như vậy, nàng liền bày ra một cái kết giới cách âm, những chuyện nàng sắp sửa nói, cũng không thể để cho người khác biết! Sau khi chuẩn bị kỹ càng rồi, nàng mới hít sâu một hơi: “Các ngươi không phải là con của Kha Đức Nhạc, thì làm sao hắn có thể yêu thương các ngươi hơn con ruột của hắn chứ?”


“Mẹ đang đùa cái gì vậy!” Eno cùng Lina đồng thời mở miệng,  Eno rất giống Kha Đức Nhạc, hắn đã từng sử dụng một ít đồ vật chỉ có thành viên của gia tộc Peters mới có thể sử dụng, một khi đã như vậy, sao có chuyện Eno · Peters không phải là con của Kha Đức Nhạc · Peters được chứ?

“Ta không nói giỡn, Eno, ngươi không phải là con của Kha Đức Nhạc, cha ngươi là Kena… Kena · Peters.” Bách lệ mở miệng.

“Bác?” Eno đối với cái tên này cũng không xa lạ, bác hắn đã qua đời vào mười chín năm trước, đó là một kỳ tài, giống như hắn, rất nhiều người đều cảm thấy bác hắn trăm phần trăm có thể trở thành pháp thánh, đáng tiếc chính là, bác chết rất sớm… Mười chín năm trước… Khi đó, hắn và Lina còn ở trong bụng mẹ đi?

“Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nếu như vậy, tại sao ngươi lại gả cho… Kha Đức Nhạc?” Eno trực tiếp kêu thẳng tên Kha Đức Nhạc, sau khi hắn biết đối phương không phải là cha của mình, trong lúc nhất thời cũng không biết nên xưng hô với ông ấy như thế nào.

“Đây là quyết định của ông nội các ngươi, bên cạnh đó, vì không để ta mang danh chưa có chồng mà đã có con, cũng làm cho các ngươi có thể danh chính ngôn thuận mà trở thành người của gia tộc Peters, về phương diện khác, lại là vì…” Ánh mắt Bách Lệ lóe lóe, nắm giữ bí mật này, cũng có thể uy hiếp được Kha Đức Nhạc.

Lúc trước, ngay từ đầu gả nàng cho Kha Đức Nhạc, hai người bọn họ đều không đồng ý, nhưng lập tức, Kha Đức Nhạc liền khuất phục dưới sự uy hiếp của bí mật này, mà nàng… Nàng cũng vì đứa con trong bụng mình.

Ngôi vị thành chủ, vốn dĩ thuộc về Kena, nên sau này cũng nên thuộc về con nàng, nàng không dám cam đoan Kha Đức Nhạc có nhường lại ngôi vị thành chủ cho con nàng hay không, đã như vậy thì nàng phải chiếm cứ ngôi vị thành chủ phu nhân, do đó, Lâm Tái không có khả năng kế thừa ngôi vị thành chủ, thì vị trí này tất nhiên thuộc về con trai của nàng. (có ai thèm đâu mà tính toán ghê vậy cô, ai nghĩ bà này hiền là sai lầm nhé~~)

“Tại sao?” Eno hỏi, chuyện năm đó hắn cũng biết một chút, Kha Đức Nhạc nhớ mãi không quên người vợ trước, một khi đã như vậy, tại sao hắn lại chấp nhận kết hôn với mẹ mình?

“Eno, ngươi biết tại sao Lâm Tái không thể tu luyện ma pháp và đấu khí không? Bởi vì trên người hắn có huyết thống Xà tộc.” Bách Lệ mở miệng, việc này chính là cha Kha Đức Nhạc nói với nàng. (đệt, ngta là rồng mà mấy ba mấy má này cứ nói là rắn~~)

“Làm sao có thể?” Eno không thể tin được, thành Kerr tiếp giáp với Thú nhân tộc, nên có không ít người hỗn huyết giữa nhân loại cùng thú nhân, nhưng trên người những người này sẽ có một ít đặc thù của Thú nhân tộc, hơn nữa, bọn họ không có tự do.

Bách Lệ cười cười: “Lúc đầu, ta cũng không tin chuyện này, nhưng ông nội của các ngươi nói rất rõ ràng, mẹ Lâm Tái, chính là gian tế của Xà tộc, sau khi nàng sinh ra Lâm Tái liền bỏ chạy, nhưng trước khi đi, nàng hạ phong ấn lên người Lâm Tái, cũng bởi vì cái phong ấn này, nên Kha Đức Nhạc có thể che giấu được bí mật của đứa bé này.” Thú nhân cùng nhân loại hỗn huyết, tại nhân loại đế quốc tuyệt đối là sự tồn tại bị kỳ thị, như vậy, bán thú nhân cả đời đều là nô lệ.

“Mẹ, một khi đã như vậy, tại sao chúng ta lại không vạch trần sự thật?” Lina mở miệng. Đối với người anh Lâm Tái này, nàng không có chút hảo cảm nào.

“Các ngươi nhớ kỹ, bí mật này, các ngươi có thể biết, nhưng tuyệt đối không thể nói với người khác, dù sao việc này cũng liên quan đến danh dự của gia tộc Peters! Gia tộc Peters là người cầm quyền của thành Kerr, vốn dĩ phải tử chiến với Thú nhân tộc, nếu như người khác biết thành chủ đại nhân lại cưới xà nhân làm vợ, thì hắn có thể làm thành chủ nữa sao? Còn các ngươi thì sao? Phải biết, gia tộc Peters vẫn còn có một vài bàng chi tồn tại!” Bách Lệ mở miệng, nếu lúc trước cha Kha Đức Nhạc không tin tưởng nàng, thì ông ấy sao có thể nói cho nàng biết chứ? (Thằng cha này ngu vãi, nói ra bí mật của con mình để ngta nắm thóp)

Lúc này Eno cũng tỉnh táo lại, đồng thời cũng biết, bí mật này với hắn mà nói, chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu — nếu Lâm Tái là bán thú nhân, như vậy Kha Đức Nhạc tuyệt đối sẽ không đem ngôi vị thành chủ giao cho đối phương, hơn nữa, bọn họ nắm giữ bí mật này, tương đương với nắm giữ sinh tử của Lâm Tái đi?

Một nhân loại có được trứng phượng hoàng, tất cả mọi người sẽ rất cao hứng, nhưng biết được người có được trứng phượng hoàng, chính là một bán thú nhân thì sao?

“Ta đã nói tất cả sự thật, kế tiếp làm thế nào, thì phải dựa vào các ngươi … Eno, ngươi không nên để tâm đến những chuyện cỏn con, chỉ cần ngươi lên làm thành chủ thành Kerr, không phải sẽ có tất cả sao?” Bách Lệ mở miệng lần nữa.

Lina thu hồi sự không thể tin ở trong mắt: “Xà nhân… Tên kia chính là xà nhân! Ta từng gặp một xà nhân ở thị trường nô lệ, chưa từng có xà nhân nào béo như hắn vậy!”

“Lina… Hiện tại hắn đã gầy lại rồi, hơn nữa, hắn chỉ là bán xà nhân mà thôi.” Trong lòng Eno dễ chịu hơn rất nhiều, biết người mình luôn ghét chính là một bán thú nhân, đây là chuyện khiến người cảm thấy vô cùng khoái trá.

Mọi chuyện đã nói xong, Bách Lệ thu hồi kết giới cách âm: “Những lời này, các ngươi phải giấu ở trong lòng. Sau khi rời khỏi đây, một câu cũng không được nói ra.”

“Dạ!” Eno cùng Lina đồng thời lên tiếng trả lời, bọn họ là người của gia tộc Peters, bởi vậy cũng không muốn gia tộc của mình gặp chuyện không may, hơn nữa, nếu không có Kha Đức Nhạc, thì bọn họ cũng không thể trở thành con của thành chủ, nếu không thì bọn họ còn có thể làm gì nữa chứ?


Như vậy xem ra, sau này bọn họ phải đối Lâm Tái tốt một chút, dù sao đối phương chỉ là một bán thú nhân, tuy bọn họ không nói, nhưng có lẽ sau này bọn họ có thể uy hiếp đối phương giúp bọn họ làm việc?

Đã  đáp ứng Lâm Tái tham gia yến hội, sau khi Lục Vũ đuổi Lâm Tái đi, liền bắt đầu chuẩn bị, mà việc đầu tiên cần chuẩn bị, đương nhiên chính là quần áo.

Hắn không chút nghĩ ngợi, sau khi Lâm Tái rời đi, liền đi vào Hệ thống vị diện giao dịch.

Mua quần áo, Lục Vũ đột nhiên liếc mắt một cái liền thấy được một cái tên đang sáng — Khương Đào đang ở?

Trước đó, Hughes uống nước đường giảm béo, Khương Đào liền dẫn Hughes đi du ngoạn, có lẽ hai người vui chơi quá mức, mấy ngày nay cũng không thấy bọn họ, Lục Vũ cũng tương đối vội, cho nên cơ hội bọn họ chạm trán rất ít.

“Khương Đào, ngươi sao?” Lục Vũ phát tin tức cho đối phương.

“Lục Vũ a! Ta có việc tìm ngươi, đang chờ ngươi nè!” Khương Đào lập tức xuất hiện trên màn hình.

“Ngươi có chuyện gì?” Lục Vũ tò mò hỏi han.

“Ta muốn hỏi một chút, trước kia ngươi có chọc hoa đào không? Mấy hôm trước Hughes đụng phải một người cứ quấn lấy hắn, chính là người này.” Khương đào vừa nói, vừa lấy ra ảnh chụp.

Khương Đào hận tên này đến nghiến răng nghiến lợi, Hughes cái gì cũng không biết, thiếu chút nữa bị tên này phi lễ a! Bất quá, người này không chiếm tiện nghi là được rồi.

Thật đúng là người quen… Lúc trước nếu không vì người này, Lục Vũ tin chắc mình tuyệt đối sẽ không biến béo! “Hắn… Hiện tại làm sao vậy?” Khi nói chuyện, giọng nói của Lục Vũ có chút run lên.

“Hắn với ngươi có cừu oán? May mắn may mắn…” Khương Đào nhìn thấy biểu tình của Lục Vũ, cũng thở phào một hơi.

“Các ngươi…” Trong mắt Lục Vũ tràn đầy tò mò, Khương Đào lộ ra vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ người kia rất thê thảm hả?

“Không phải trước kia ngươi cho ta không ít tinh thạch sao? Lúc ấy ta cũng có lôi kéo tình cảm với một người ở vị diện khoa học kỹ thuật, nên cho đối phương một viên, kết quả người nọ cho ta không ít thứ tốt, trong đó có một cây côn điện có thể phát ra sấm sét, ta cho Hughes phòng thân, hắn cũng biết thứ này dùng tốt hơn ma pháp. Mới đầu, người nọ dây dưa với Hughes, còn nói đã từng ‘làm’ với hắn rồi, nên Hughes rất tức giận… Đứa nhỏ này, hắn còn không biết Trái đất khác với thế giới trước kia. Haizz”

“Người nọ chết?” Lục Vũ tò mò hỏi han, nếu chết, ngược lại là thoải mái cho đối phương.

“Không có, nhưng cường độ dòng điện quá lớn, có thể để lại di chứng rất lớn.” Khương Đào mở miệng, lại cảm thấy may mắn: “Ngươi không biết đâu, vốn dĩ chúng ta đều bị cảnh sát bắt đi, sau khi kiểm tra chấn thương, thì cảnh sát cảm thấy chúng ta không thể gây ra thương tích nặng như vậy được, ngay cả mặt đất cũng cháy đen nên chỉ có thể là sấm sét, vì vậy chúng ta được thả ra…” Tuy lúc ấy không có ai nhìn thấy sấm sét, nhưng cũng không có ai nhìn thấy bọn họ ra tay, không phải sao?

“Các ngươi, vận khí không tồi.” Không thể không nói, Lục Vũ cảm thấy đây mới thật sự là đại khoái nhân tâm, tại sao trước kia hắn lại không nghĩ đến chuyện này, còn bây giờ sao… Duới tình huống như thế, tên kia cũng không thể làm gì nữa, không phải sao? “Khương Đào, ngươi kêu Hughes làm bữa cơm cho ta, ta sẽ cho ngươi thứ tốt, thế nào?”

“Thành giao!” Hiện tại Hughes còn đang nấu cơm đó! Làm ăn không cần vốn như vậy, chính là tốt nhất.

Đồ ăn nóng hầm hập xuất hiện trước mặt Lục Vũ, Khương Đào cũng đã lấy được đồ Lục Vũ đưa quat: “Đây là cái gì vậy?”

“Vu Cổ tiểu nhân, có thể nguyền rủa người khác, ta đã viết ngày sinh tháng đẻ của người kia lên rồi, sau này chỉ cần ngươi rảnh rỗi thì lấy ra dùng kim đâm hai ba cái, người kia sẽ không cảm thấy dễ chịu đâu.” Lục Vũ cười tủm tỉm mà mở miệng, nhiều vị diện như vậy, nên có rất nhiều đồ chơi vi diệu, vật nhỏ này đương nhiên cũng không thiếu, nhưng chỉ một cái Vu Cổ tiểu nhân này, cũng chỉ tốn năm trăm điểm năng lượng mà thôi. (Hồi đó có mấy chục điểm khóc lên khóc xuống, bây giờ vung điểm như rác, nhà giàu có khác:v)

“Xem như ngươi lợi hại!” Khương Đào nhìn thấy cây kim đang đâm trên hạ thân của con rối kia, liền theo bản năng mà khép lại chân, thậm chí quên hỏi Lục Vũ tại sao biết ngày sinh tháng đẻ của người nọ.

Còn Lục Vũ thì vui vẻ ăn đồ ăn trong tay — đợi lát nữa trong yến hội hắn cũng không dám ăn gì hết, một khi đã như vậy, sau khi giải quyết vấn đề trang phục, đương nhiên sẽ giải quyết cái bụng của mình một chút.

Chờ Lục Vũ ăn cơm xong rời đi, Khương Đào mới đột nhiên kịp phản ứng — từ từ, tại sao hắn cho Lục Vũ ăn cơm xong, không được ‘Thứ tốt’, ngược lại còn phải giúp Lục Vũ báo thù?

Đáng tiếc chính là, hắn phản ứng chậm một chút, Lục Vũ đã đi rồi, mà chuyện hắn có thể làm, cũng chỉ là đâm đâm vài kim lên con rối cho hả giận …

Trong bệnh viện cách đó không xa, một người đang băng bó toàn thân đột nhiên bắt đầu lớn tiếng kêu đau, đặc biệt là hạ thân, càng đau đớn khó nhịn…

“Khương Đào, ta đã dọn cơm xong rồi!” Hughes hô lên, mấy ngày nay hắn rất uể oải, cũng bởi vì cảm thấy mình chọc phiền toái.

“Ta đến đây!” Khương Đào lập tức mở miệng, nhìn bộ dáng hiền lành của Hughes nhịn không được ngứa ngáy trong lòng, bất quá, lúc trước nhìn thấy cảnh Hughes dùng điện côn quăng vào tên yêu râu xanh, một chút ngứa ngáy đó lập tức bị hắn áp chế xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích