Khi mới nhìn nàng đương nhiên chỉ biết đó là cá sấu, nhưng nhìn tốc độ lao lên của con cá sấu đó nàng liền nhận định đó là một loại cá sấu biến dị, vì tốc độ của chúng nhanh hơn cá sấu bình thường mấy lần.

 Đương nhiên, võ công của họ rất lợi hại, tốc độ nhanh hơn cá sấu biến dị một chút nhưng việc này đồng nghĩa với chúng ở trong tối, họ ở ngoài sáng, ngươi sẽ không biết khi nào chúng bất ngờ nhảy lên, không thể phòng bị, còn hàm răng của chúng thì sắc tới kinh người.

 "Cả con sông này đều có." Lâu Thất bổ sung thêm.

 Cá sấu biến dị ở nơi này có rất nhiều, thực sự khiến nàng sởn tóc gáy. Là điều gì đã khiến con sông này có nhiều cá sấu biến dị tới vậy?

 Ưng thở hắt ra một hơi, lo lắng nói: "Xem ra những người trước đây chúng ta phái đi, không ít người đã chết trong miệng những thứ này." Nói xong hắn lại nheo mắt ngờ vực nhìn Lâu Thất: "Sao ngươi lại biết những thứ này? Còn nữa, vốn tưởng thân phận của ngươi không có vấn đề nhưng bây giờ ta muốn hỏi, rốt cuộc ngươi là ai?"

 Những cô gái bình thường nhìn thấy cảnh vừa rồi chắc sẽ sợ hãi phát khiếp còn nàng ấy thì không, ngược lại còn bình tĩnh hơn cả trước khi vào sơn cốc, khí chất cũng có chút ít thay đổi, như thể đột nhiên gỡ bỏ đi vẻ yếu ớt, rất có khí thế. Người con gái như vậy sao có thể là người dân bình thường được?

 "Những thứ này trước đây ta từng nhìn thấy rồi, còn nữa, ta chỉ có thể nói, ta không phải người của bất cứ thế lực đối địch nào, ngoài ra, Lâu Thất là tên thật của ta, ngươi không tin thì có thể đi điều tra." Điều tra ra được mới lạ.

 "Được rồi." Trầm Sát ngắt lời Ưng muốn hỏi tiếp. Bất luận nàng ta là ai, tới từ đâu, có mục đích gì, nàng ta có thể giúp hắn giảm đau vậy thì chỉ có thể ở bên cạnh hắn, không thể đi đâu được. Nếu như nàng ta dám trốn, hắn không ngại lấy đi tính mạng của nàng ta.

 Lâu Thất liếc mắt nhìn Ưng, quay đầu hỏi Trầm Sát: "Thị vệ đại ca kia sao lại chết vậy?"

 "Mây gai độc."

 Mây gai độc là một loại thực vật, giống như một loại dây mây bò trên mặt đất, nhưng trên thân có đầy gai, trong gai có kịch độc, chỉ cần đâm vào huyết quản, độc dịch sẽ ngấm vào máu chảy đi khắp người, người sẽ rất đau đớn nhưng thời gian đau đớn không lâu vì hắn sẽ chết ngay lập tức.

 Loại kỳ độc này, Lâu Thất chưa từng gặp phải, nhưng nàng từng đọc được mô tả về nó trong cuốn Kỳ Vật Chí mà đạo sĩ thối biên soạn, loại thực vật này đã tuyệt chủng ở thế kỉ hai mươi mốt, trong rừng rậm nhiệt đới cũng không thấy bao giờ. Được thôi, bây giờ tới đây, mây gai độc cũng có thể tận mắt nhìn thấy.

 Lâu Thất tin rằng, những thứ trong Kỳ Vật Chí của lão đạo sĩ biên soạn, chắc nàng sẽ có cơ hội nhìn thấy. Nhưng nàng không muốn nói đây là tâm trạng mong đợi, vì trong số đó có rất nhiều thứ nàng hoàn toàn không muốn nhìn thấy.

 Trầm Sát liếc mắt nhìn Lâu Thất, hơi nheo mắt lại. Nói tới mây gai độc, nàng ta chỉ nhíu mày, nhưng rõ ràng biết hoặc từng nghe tới loài thực vật đáng sợ này. Hắn không biết tại sao nàng lại biết được loại thực vật mọc ở vùng thâm sơn cùng cốc nguy hiểm trùng trùng này.

 Xem ra, cô gái từ trên trời rơi xuống này có rất nhiều bí mật. Có điều, cho dù có nhiều bí mật thì đã sao nào? Nàng ta chỉ có thể làm thuốc giảm đau của hắn, vậy thì cần phải ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn.

 Tiếp theo, bốn người họ tìm kiếm kỹ lưỡng một lượt ở đây, hoa màu trắng có vô số nhưng không có bông nào là Mê Hồn Hoa, và cuộc tìm kiếm lần này mất hai canh giờ, trời đã về trưa. Trong sông có cá sấu biến dị, họ sao dám xuống sông bắt cá lên nướng ăn? Bên sông không có rừng, không có động vật nào có thể bắt để nướng thịt, vì thế họ chỉ có thể ăn lương khô.

 Lương khô họ có mang theo, nhưng lương khô khô không khốc đương nhiên không thể ngon bằng các món nướng nóng hôi hổi, vì thế lương khô chỉ có thể ăn tạm trong những trường hợp thế này mà thôi.

 "Chúng ta cần phải qua bên kia sông." Ưng nói, lại nhìn Lâu Thất, hỏi Trầm Sát: "Chủ tử, bên kia có rừng rậm, sẽ nguy hiểm hơn, hay là để Lâu Thất ở đây đợi chúng ta?"

 Hắn sợ Lâu Thất trở thành gánh nặng của chủ tử, hại chủ tử rơi vào vòng nguy hiểm.

 Lâu Thất nghe nói vậy rất vui mừng, mặc dù nàng rất muốn giúp họ sớm tìm được Mê Hồn Hoa để trở về, nhưng nàng cảm thấy bên kia sông rất nguy hiểm, nàng rất yêu quý tính mạng của mình, hơn nữa trước đây đã nói với đám người kia nàng quyết định rửa tay gác kiếm, nàng thực sự đã rửa tay gác kiếm, vì thế bây giờ có thể lười biếng là tốt nhất.

 Nhưng nguyện vọng của nàng không được đáp ứng.

 Trầm Sát một tay ôm lấy eo nàng, lạnh lùng nói: "Đã là thị nữ thì đương nhiên chủ tử đi đâu, ngươi cũng phải đi theo."

 Lâu Thất tròn mắt.

 Ưng cũng cạn lời. Chủ tử à, người định ra quy định này từ khi nào vậy? Sao Phá Vực không có ai biết! Nếu biết được thì những thị nữ kia chắc chắn sẽ mừng phát điên! Như vậy sẽ có thể tiếp cận chủ tử người!

 Có điều, lời của Trầm Sát là thánh chỉ, không ai dám phản kháng.

 "Bây giờ phải làm thế nào để qua sông?" Ưng xoa căm, nhìn về phía người thị vệ cuối cùng còn sống sót, nhíu mày: "Mặt sông rộng thế này, với công phu của ngươi, khi qua sông chắc chắn còn phải chạm xuống nước một lần, nhỡ đúng lúc đó có cá sấu biến dị nhảy lên, há chẳng phải tự đưa thức ăn vào miệng nó?"

 "Ta đưa ngươi qua trước." Trầm Sát lên tiếng.

 "Đa tạ chủ tử." Thị vệ đỏ mặt, cảm thấy mình đã cản trở chủ tử. Nhưng công phu của chủ tử vốn dĩ mạnh hơn hắn rất nhiều, đây cũng chính là niềm kiêu ngạo của mọi thị vệ Phá Vực.

 Thị vệ thi triển khinh công lao về phía bờ bên kia, khi giữa đường thiếu lực sắp rơi xuống, Trầm Sát liền đánh ra một chưởng, chưởng phong tiếp lực cho hắn bay qua bờ đối diện.

 Trên mặt nước bất ngờ xuất hiện một bóng đen, há to miệng cắn về phía chân hắn, nhưng tốc độ chậm hơn một giây, cắn trúng không khí. Con vật khổng lồ đó lại rơi xuống sông, nước bắn tung tóe.

 "Thứ này thật đáng ghét." Ưng lên tiếng chửi.

 Công phu của hắn mạnh hơn thị vệ, dọc đường không cần mượn lực, nhón chân một cái là bay qua bờ bên kia nhưng khi bóng hắn tới giữa sông, nước sông xao động, một con cá sấu khổng lồ được một con cá sấu khác đội lên khỏi mặt nước, để lộ ra hàm răng rùng rợn, cắn về phía Ưng trên không.

 Trời ơi!

 Cá sấu ở đây thành tinh rồi! Một mình lao lên khỏi mặt nước không thể cắn người lập tức tổ đội chiến đấu! Con này đội con kia, đưa nó lên cắn người.

 Mặt sông nước tung lên trắng xóa, phía trước có cá sấu đang đợi! Cá sấu trong con sông này chắc đều đã đoàn kết lại!

 Ưng trên không trung đã không còn sức bay lên cao hơn nữa, dưới chân chính là cái miệng đỏ lòm đang há hốc của cá sấu, hắn có thể ngửi thấy mùi hôi tanh khiến người ta mắc ói, hắn lập tức nghiến răng.

 "Giết mấy con cá sấu, máu của chúng sẽ khiến những con cá sấu khác điên cuồng tranh giành." Lâu Thất nói. Nhiều cá sấu thế này đều cần đồ ăn, máu đồng bọn chảy ra cũng có thể để chúng giành giật.

 Trầm Sát ôm Lâu Thất, tung người bay theo, một tay nhanh chóng đánh xuống cá sấu bên dưới. Hai con cá sấu vừa nhô lên bị hắn đánh rơi xuống nước, đầu cá sấu bị đánh nát bét, máu nhuộm đỏ mặt sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích