Đè Một Cái Liền Đính Ước
Chương 44: Vui mừng

Sau khi khoa điện tử chính thức tựu trường, Lăng Nhuế liền về lại ở trong kí túc xá, mà Tiêu Hạo cũng theo công việc yêu cầu đi Bắc Kinh, hoàn thành công việc cuối cùng, trở về Bắc Kinh.

Không có Tiêu Hạo ở bên cạnh hằng ngày, Lăng Nhuế sẽ không có tất cả hoạt động riêng tư. Trừ đi học, chính là ở lại trong phòng thí nghiệm cùng sư huynh sư tỷ cùng nhau thiết kế điện mạch FP­GA. Mặc dù Tiêu Hạo mỗi ngày đều có gọi điện thoại cho cô, mặc dù cô không có bị giáo sư Tôn cực kỳ nghiêm khắc trách mắng qua, nhưng là, ngày lại trôi qua càng ngày càng hơn không có kích thích...... Ký túc xá, phòng thí nghiệm hai điểm tạo thành một đường thẳng (*cơ bản) cuộc sống, ngay cả chủ nhật cũng không có hi vọng gì rồi.

Ngày này, Lăng Nhuế nhận được nhiệm vụ mới giáo sư Tôn bố trí, viết một bài luận văn về giấu khuông tâm phiến.

Buổi tối, Lăng Nhuế ở web thư viện khoa điện tử lấy về một đống lớn tài liệu, mở ra máy vi tính lại bắt đầu con đường nghiên cứu khoa học đêm dài đằng đẵng. Bạn cùng phòng bởi vì Chủ nhật đều về nhà, Lăng Nhuế xem websites, vẫn tư ước lượng ngay cả hôm nay cô chịu đựng thức suốt đêm cũng là không có ai biết.

Lúc hơn chín giờ, Tiêu Hạo theo thường lệ từ Bắc Kinh gọi điện thoại tới, sau khi hai người anh an hem em nói chuyện hơn một giờ, Tiêu Hạo thúc giục Lăng Nhuế ngủ sớm một chút liền chủ động cúp điện thoại.

Ngắt điện thoại di động, Lăng Nhuế lại đem lực chú ý lực bỏ vào tài liệu, không có rời khỏi Internet, cứ như vậy nhìn từng chữ từng câu online.

Hơn mười hai giờ, QQ mặt biên chợt bắn ra một cửa sổ, hacker sư huynh sớm bị Lăng Nhuế quên mất sạch bóng bỗng nhiên lại từ góc xông ra.

Lăng Nhuế sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm trên màn ảnh thêm tối “Tảo An” hai chữ nhìn hồi lâu, vừa cẩn thận nhìn xuống thư mục, xác định là cô ghi chú vì “Hacker” gia hỏa không thể nghi ngờ.

Nhưng là, người này không phải đều biến mất đã lâu rồi, thế nào nửa đêm canh ba liền lại đột nhiên chạy ra?

Suy nghĩ nửa ngày, Lăng Nhuế lựa chọn coi thường cái này không rõ lai lịch, trực tiếp không tuân theo.

Ước chừng qua một phút, đối phương lại phát cái cửa sổ lay động tới đây, sau đó trực tiếp bắn ra một câu khiến Lăng Nhuế cảm thấy nửa đêm kinh hồn——

“Nhuế Nhuế, đi ngủ!”

Cơ hồ không có chần chờ một chút, Lăng Nhuế lập tức nhắn lại, “Anh là ai?”

“Tiêu Hạo.”

Oanh ——

Trong đầu nhất thời nổ tung......

Tuy nói mình ngày gần đây quả thật oán trách những ngày sau này không có kích thích, nhưng...... Nhưng cũng không cần nhanh như vậy, cuộc sống liền đạp Yun-night Speed, mang theo cô đi đến cấp tốc như vậy chứ?

Hacker là Tiêu Hạo? Tiêu Hạo chính là hacker?

Lăng Nhuế nhìn chằm chằm màn ảnh nhìn hồi lâu, thế nào cũng không có biện pháp này đem hai người liên tưởng với nhau.

Cẩn thận nhìn màn hình máy tính lích sử ghi chép hai người nói chuyện phiếm, sau khi đại não Lăng Nhuế bãi công ngắn ngủi liền nhanh chóng bắt đầu làm phân tích.

Nếu là chỉ nhìn một cách đơn thuần giọng điệu nói chuyện đối phương, quả thật cùng anh có mấy phần giống nhau, mang theo điểm **, lại dẫn điểm bá đạo...... Nhưng là, Lăng Nhuế nghĩ không thông, Tiêu Hạo thấy thế nào cũng không giống ấy là loại sẽ trộm nick của người khác để chat; huống chi anh tại không tới dùng QQ, xưa nay chỉ dùng MSN; quan trọng nhất là, anh căn bản là không thể biết QQ của cô à?

Một nhóm lớn vấn đề tựa như sau cơn mưa mùa xuân, ở nơi này đêm khuya yên tĩnh từng bước từng bước dưới đất chui lên.

Hít sâu vài lần, Lăng Nhuế làm một quyết định to gan, điểm con chuột trực tiếp yêu cầu đối phương cùng mình chat voice. Gọi con lừa là ngựa, nói ra liền biết!

Một giây, hai giây, ba giây......

Tiếng đối phương trả lời một mực vang, Lăng Nhuế không nháy mắt nhìn chằm chằm máy vi tính, càng nghe càng vô cùng lo lắng, càng nghe càng khẩn trương.

Thứ năm giây, hộp thoại biểu hiện, đối phương cự tuyệt yêu cầu.

Giây thứ sáu, trên màn ảnh nhiều hơn một hàng chữ ——

“Trễ như thế không ngủ được, lại uống cà phê Blue Mountain hưng phấn tinh thần rồi hả?”

Cà phê Blue Mountain? Lăng Nhuế gõ bàn phím run lên, sau đó từ từ rụt trở về. Lập tức lấy điện thoại di động ra, nhấn một số điện thoại, trực tiếp gọi cho Tiêu Hạo.


Cơ hồ cũng là đồng thời, trên màn ảnh lần nữa nhảy ra một hàng chữ, “Điện thoại di động của anh đang sạc pin, bên cạnh cũng không có tai nghe.” Sau đó, đầu kia điện thoại di động vang lên âm thanh, “Thật xin lỗi, cuộc gọi đã được chuyển sang hộp thư thoại quý khách có thể để lại tin nhắn......”

“Em không phải là đồng ý với anh là đi ngủ sớm sao, xem một chút hiện tại là mấy giờ rồi?”

Tin đối phương chính là Tiêu Hạo, Lăng Nhuế cơ hồ có thể tưởng tượng cho ra giờ phút này nét mặt đối phương hơi chất vấn mà hơi giận, vì vậy cô tranh thủ thời gian giải thích, “Em là đọc sách nên quên giờ.”

“Ngày mai hãy giải thích, giờ nhanh đi ngủ cho anh!”

Bị Tiêu Hạo lớn tiếng doạ người như vậy, Lăng Nhuế cho đến bò lên giường ngủ mới nhớ tới, rõ ràng là anh mới là người nên hướng cô giải thích.

Khi tỉnh lại là hơn 9h sáng, bởi vì lo lắng chuyện luận văn, Lăng Nhuế để chuông báo thức tám giờ rưỡi. Mơ mơ màng màng bò dậy đánh răng rửa mặt, sau đó chuông điện thoại liền vang lên.

“A ——” ngáp một cái, Lăng Nhuế lười biếng mở miệng, “Chào buổi sáng!”

“Dậy sớm hơn so với anh mong đợi!” Bên đầu điện thoại kia tiếng của Tiêu Hạo hết sức rõ ràng, Lăng Nhuế đột nhiên trợn to mắt tỉnh táo, cảm thấy thật bất ngờ.

“Xuống lầu, anh đang ở dưới chờ em cùng đi ăn sáng.”

Vội vàng chạy vội tới lầu dưới kí túc xá, Lăng Nhuế phát hiện anh đang nho nhã đứng ở dưới tàng cây hòe, đôi tay tự nhiên cắm ở trong túi, trên mặt mang theo nụ cười như có như không.

“!”

Nhìn Tiêu Hạo phất phất tay, chân cô tựa như có ý thức bình thường đi tới.

Giang hai cánh tay, Tiêu Hạo một tay ôm thật chặt Lăng Nhuế vào trong ngực, cúi đầu hôn mái tóc của cô, ngửi thơm đặc biệt trên người cô hương, hồi lâu, từ từ mở miệng, “Biết đã bao lâu sao?”

“Cái gì?” Lăng Nhuế tự nhiên ko hiểu ý tứ trong lời nói Tiêu Hạo.

“Lần trước ôm em như vậy, là ở năm mươi tám ngày chín tiếng trước đi!”

Bên trong MacDonald, Lăng Nhuế uống cà phê, liền liền nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua. Một tay đè lại bàn tay Tiêu Hạo đang khoác lên cô, Lăng Nhuế lập tức liền trưng ra khí thế thẩm vấn phạm nhân, “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, nói, hacker là ai?”

“Quả nhiên là người kế nghiệp mẹ anh “ Tiêu Hạo một cái tay khác rất tùy ý sờ lên cằm, cười cười, hỏi ngược lại, “Nhuế Nhuế, không bằng suy tính đi Bắc Kinh thi nhân viên công vụ như thế nào?”

“Chớ nói chêm chọc cười, nói, anh là làm sao biết ta nick QQ của em, sau đó anh lại làm những gì?” Đối với lần thẩm vấn hôm nay, Lăng Nhuế tối hôm qua trước khi ngủ nhưng đã nghĩ sẵn trong đầu.

“Đã làm gì không phải là em cũng biết sao?” Phản nhấn tay Lăng Nhuế, Tiêu Hạo cũng chưa nóng nảy giải thích, giọng điệu không nhanh không chậm, thỉnh thoảng còn lộ ra mấy rất có thâm ý nụ cười, “Trong thư mục, là em tự mình lưu.”

Nói xong, anh lại thuần thục nói ra một chuỗi con số.

“Mẫn Mẫn nói cho anh?” Trừ lần đó ra, Lăng Nhuế thật sự không nghĩ ra những thứ khác.

Lắc đầu một cái, Tiêu Hạo gập cong lại mu bàn tay Lăng Nhuế, “Nghĩ lại xem, hoặc là, anh nhắc nhở, em có phải hay không đã động tới máy vi tính của anh?”

“Không có a......” Lăng Nhuế chau mày lại, chính là đánh thăng cấp vậy sẽ, lúc chơi thắng cấp cô cũng cầm máy vi tính xách tay của mình đi phòng làm việc của anh mà?

“Gợi ý lần nữa, ngày dẫn em đi tham gia bữa tiệc IEEE ấy.”

“À? Ngày đó......”

Lần này, Lăng Nhuế đã nghĩ ra, “Em chỉ dùng qua máy vi tính của anh tải qua một lần tài liệu mà thôi, làm sao anh...... Biết số QQ của em?”

Tiêu Hạo cười nhạt, “Lịch sử.”

“Nhưng em đã xóa mà?”

“Nhưng anh có thể phục hồi mà!” Học giọng của Lăng Nhuế, Tiêu Hạo đáp lại.


“Anh——” Lăng Nhuế im lặng, kinh ngạc nuốt một ngụm nước bọt.

“Sau đó liền tiện tay trộm nick, chỉ đơn giản như vậy.” Buông xuống ly giấy trong tay, Tiêu Hạo cười cười, “Nếu không anh đem phần mềm Trojan cho em, để cho em trộm một lần số tiền của anh, phát tiết một chút?”

Lăng Nhuế chu mỏ, hung hăng đánh Tiêu Hạo một cái, “Anh cho rằng người người đều như anh à!”

Tiêu Hạo đưa tay tới ngắt cái mũi của cô, “Cũng không phải là người người đều giống như như em vậy, nói dối lỗ mũi còn không dài ra, thí dụ như đêm thấttichj à?” Lăng Nhuế vừa nghe, biết anh nói chuyện tối hôm qua mình ngủ trễ, đuối lý trước, chợt cúi đầu giả bộ bưng cà phê lên không có nghe được.

Lúc ăn sáng xong đi ra, Lăng Nhuế chợt nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng, quay đầu mặt sùng bái liền hỏi Tiêu Hạo, “Cái điểm Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ) có phải hay không cũng là giúp em thắng nha, anh có phải hay không viếtphần mềm gì, ví dụ như nhân điểm lên...?”

Ngẩng đầu, Tiêu Hạo liếc nhìn máy bay bay trên trời hướng đông, sờ sờ đầu Lăng Nhuế, nhàn nhạt nói một câu, “Bây giờ không phải em thích chơi thăng cấp sao?” Công lao của người khác anh sẽ không đi giành, về phần chân tướng, giờ phút này đối với người nào đều đã không trọng yếu nữa rồi.

“Vậy thì anh gần đây thích lập trình?”

“Người nào thích cái đó nha, hiện tại thời gian chơi trò chơi cũng ko có......” Lăng Nhuế lôi kéo Tiêu Hạo ý oán trách, đơn thuần cho là anh sẽ thông cảm cho mình.

Sau buổi cơm tối chủ nhật, Tiêu Hạo tìm cơ hội thích hợp liền đem chuyện ra nước ngoài học cùng Lăng Nhuế nói. Lăng Nhuế gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng cảm giác cần xin phép ý kiến ba mẹ.

Gọi xong một cuộc điện thoại, Lăng Nhuế ngoài ý muốn phát hiện Tiêu Hạo đã sớm cùng ba mẹ cô đã nói chuyện này, trong lòng mặc dù càng ngày càng không ngừng tán thưởng anh lo chuyện chu đáo, nhưng trên mặt vẫn là nhịn không được oán trách, “Tại sao em là người cuối cùng biết?”

Tiêu Hạo ngắt cái miệng nhỏ nhắn chu lên của cô, chợt lấy ra một xấp tài liệu, “Giáo sư của em mới là người cuối cùng! Hồ sơ chuyện ra nước ngoài của em dính đến nhiều vấn đề, cho nên, ngày mai nhớ cùng các sếp em nói chuyện cho tốt!”

Vừa nghĩ tới ngày mai muốn gặp giáo sư, Lăng Nhuế từ trên ghế nhảy lên, “Làm thế nào, luận văn ẩn tâm mạc em còn chưa có viết ——”

Hai người hồ dính một chỗ cuối tuần, giờ này cũng buổi tối chủ nhật, Lăng Nhuế tội nghiệp nhìn tới trước Tiêu Hạo, nhỏ giọng kêu rên, “Nếu tối nay em không ngủ, em cũng vậy không viết xong được, làm thế nào, ngày mai thật chẳng lẽ em bị mắng?”

Vội vội vàng vàng tính, Lăng Nhuế liền khiến Tiêu Hạo đưa cô trở về túc xá.

Vừa đến lầu dưới túc xá, nhìn lên đèn kí túc xá trước mặt chỉ sáng ít đèn, cô lúc này mới nhớ lại buổi sáng trước khi ra ngoài hình như nhìn thấy thông báo nói tối hôm qua căn phòng nào đó vi phạm lệnh cấm sử dụng đồ điện công suất lớn, khiến toàn bộ mác điện kí túc xá bị hỏng. Chỉ là, hiệu suất làm việc sao thấp như vậy a, cũng đã một ngày, còn không có sửa xong?

“Làm thế nào? Kí túc xá không có điện......”

Giờ phút này Lăng Nhuế hiển nhiên giống như bóng cao xu xì hơi, “Xong rồi, rốt cuộc đến lượt em bị mắng rồi!” Vừa nghĩ tới bộ dạng sư huynh sư tỷ bị giáo sư mắng xối xả, vừa nghĩ tới ngày mai cô chắc là bị mắng như vậy, Lăng Nhuế cảm giác nhịp tim mình đã đi trước với ý thức liền tiến vào trạng thái —— cuồng loạn không thôi.

“Cùng anh trở về khách sạn đi, buổi tối anh với em cùng nhau viết.” Vỗ vỗ vai Lăng Nhuế, Tiêu Hạo cho cô một nụ cười trấn an, “Một luận văn ẩn khuông tâm mạch mà thôi, không có gì khó khăn!”

Viết xong luận văn đã là hơn hai giờ sáng rồi, Lăng Nhuế vội vã rửa mặt, ngẹo đầu, gục ở trên giường, “Tiêu Hạo...... Giúp em đặt đồng hồ báo thức lúc 5h đi,... Ừ......”

“Được” Tiêu Hạo nhấp con chuột, uống cà phê kiểm tra luận văn Lăng Nhuế, chờ anh nhìn xong lật lại từ đầu, Lăng Nhuế ôm gối đầu, chỉ còn dư lại tiếng thở đều đều hấp dẫn.

Tiêu Hạo đến gần, vỗ nhẹ nhẹ mặt của cô, nhỏ giọng nói, “Ngoan, đứng lên cởi áo khoác rồi ngủ.”

Lăng Nhuế rầm rì đáp mấy tiếng, mơ mơ hồ hồ liền thuận theo cởi áo khoác, sau đó lại rất tự giác chui vào trong chăn, lật người, trước khi ngủ nhắc nhở “Anh cũng đi ngủ sớm một chút” liền lại ôm sát gối đầu.

Ngồi ở bên giường, Tiêu Hạo lẳng lặng nhìn gương mặt ngọt ngào khi ngủ của cô, bất đắc dĩ lần nữa cười cười, cúi người hôn một cái trán của cô, thuận tay liền đem đèn đầu giường chỉnh yếu ánh sang lại.

Hơn bảy giờ sáng, Lăng Nhuế bị chuông báo thức đánh thức, mở điện thoại di động ra vừa nhìn, “Nguy rồi, nguy rồi, chết chắc!” Lật đật từ trên giường bò dậy, Lăng Nhuế lúc này mới chú ý tới, bên cạnh cái giường cái chăn vẫn thật chỉnh tề như cũ. Laptop mở ra như cũ, trong chén cà phê hình như vẫn còn. Dò xét một vòng gian phòng, Lăng Nhuế không nhìn thấy Tiêu Hạo.

Lúc đang định lấy di động gọi điện thoại, cửa phòng mở ra, Tiêu Hạo bưng điểm tâm đi vào, “Đã tỉnh rồi hả? Trước đánh răng rửa mặt, sau đó tới đây ăn chút.”

“Nhưng ——” Lăng Nhuế nghiêng đầu liếc nhìn máy vi tính, vẻ mặt khó khăn, “Hình như không còn kịp rồi!”

“Anh giúp em sửa tốt rồi, đem những bộ phận em nghĩ viết nhưng chưa kịp viết cũng tăng thêm rồi, mặt khác thuật ngữ chuyên nghiệp dùng sai cũng toàn bộ sửa lại, một lát ăn xong anh lại cặn kẽ nói cho em biết, được ko?” Tiêu Hạo gật đầu một cái bày tỏ hỏi thăm, Lăng Nhuế nhanh chóng cao hứng mà cười, sau đó sắc mặt lại rất mau trầm xuống, “Cho nên nói là đêm qua anh không ngủ?”

Đưa tay sờ sờ mặt của Tiêu Hạo, Lăng Nhuế bộ mặt đau lòng, “Ô ô, đều là em không tốt...... Làm thế nào, anh một đêm cũng không ngủ, khẳng định mệt chết đi?”

“Biết đau lòng, vậy về sau không cho phép em ngủ muộn sau mười một giờ, biết không?” Ngắt lỗ mũi Lăng Nhuế, Tiêu Hạo liền đem cô đẩy đi phòng tắm.

Nộp lên luận văn, đồng thời, Lăng Nhuế chủ động cùng giáo sư Tôn nói ra việc cô chuẩn bị ra nước ngoài học. Lăng Nhuế lúc nói chuyện, giáo sư Tôn thủy chung chỉ là gật đầu, toàn bộ hành trình không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì. Cuối cùng, ông cười giống như là quan tâm tự đắc hỏi một câu là chọn học ngành gì, liền trực tiếp để cho cô đi ra ngoài.

Sinh viên khoa điện tử ra nước ngoài học chuyên sâu giống như Lăng Nhuế cũng không tính số ít, hơn nữa trong sở vẫn là rất khích lệ học sinh học tập, dù sao ở nước ngoài có thể học được càng thêm nhiều kỹ thuật tân tiến cùng kiến thức.

Nhưng đợi một tuần lễ sau, Lăng Nhuế chẳng những không có nhận được bất kỳ trả lời chắc chắn, ngược lại được an bài nhiệm vụ nhiều hơn, không ít còn trực tiếp dính đến hạng mục quốc gia sang năm mới.

Buổi trưa lúc cùng nhau dùng cơm, Đại Sư Tỷ một câu nói đề tỉnh Lăng Nhuế, “Ngày đó lúc chị nhìn thấy bên trên hạng mục quốc gia của giáo sư, đem tên tuổi em viết vào rồi, nhưng là, ông ấy không biết em có ý định du học, tính như nào đây......”

“Hoặc là nói, giáo sư căn bản không nghĩ thả em đi?” Nhị Sư Huynh bưng phần cơm lại gần, “Nếu như giáo sư không đồng ý, cái này vẫn có chút phiền toái, dù sao thư đề cử, liền dường như khó làm xong.”

Đại Sư Tỷ nghe nói, tỉnh ngộ loại để đũa xuống, “Chị nhớ tới, lần trước có một sư tỷ tốt nghiệp, hình như ban đầu cũng là nửa đường phải ra nước ngoài, ngay cả trường học cũng lo xong, kết quả giáo sư không để cho đi, cuối cùng còn không phải là học xong thạc sĩ mới ra nước ngoài học bác sĩ!”

“A ——” Lăng Nhuế nhất thời cũng không có nữa muốn ăn, cổ cũng thấy kéo dài, “Không phải nói, trong sở các giáo sư đều là ủng hộ học sinh tiếp tục đào tạo chuyên sâu tạo, có tiền đồ sao?”

“Học sinh giỏi đã chạy, em đó lưu lại giúp bọn họ làm nghiên cứu khoa học, làm hạng mục à? Lại nói, lời xã giao, họ còn không phải ngày ngày nói?”

Lời nói của Nhị Sư Huynh, thoáng như một chậu nước lạnh, đem lòng của Lăng Nhuế đã sớm hưng phấn không thôi bị dội cho cả xô nước lạnh......

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Đè Một Cái Liền Đính Ước Chương 44: Vui mừng

Có thể bạn thích