Không khí bỗng dưng ngưng lại. Tôi gắt gao nhìn anh, anh cũng nhìn tôi. Không ai nói câu gì? Tôi biết là câu nói của anh đã chọc giận tôi rồi.

Có thể lúc trước là tôi cảm động bởi vì anh lo lắng cho tôi nên chạy đến tận đây, nhưng khi ở đây rồi anh chỉ nhìn tôi bằng một ánh mắt phức tạp rồi bảo tôi về nhà. Có lẽ anh tức giận anh mới nói như vậy, nhưng chuyện này đâu phải chuyện đùa? Anh thừa biết là tôi vì học ngành kinh tế nên mới lặn lội đến đây, tôi vì lo lắng cho anh nên mới gấp rút đi như vậy. Nếu anh bảo tôi về chẳng khác gì bắt tôi học trường khác, bắt tôi phải rời xa anh.

Tôi mặc kệ anh đang giận tôi vì cái gì, tôi cũng mặc kệ người anh đang bị bệnh, tôi cũng mặc kệ có chị Dany ở đây, cũng mặc luôn bầu trời đang mưa giông ngoài kia. Tôi thở từng tiếng nặng nề nói:" Em, thả chị xuống"

Cậu nhìn tôi rất lo lắng, cậu biết là tôi đang giận nhưng cũng chẳng dám hó hé một cậu. Nhẹ nhàng bỏ tôi xuống, đợi khi tôi đứng vững đã cậu mới buông tay. Hành động thân mật như vậy làm cho tôi cười khẽ, một nụ cười giễu cợt. Anh thấy chưa, đến người lạ còn quan tâm đến cảm giác của em hơn anh.

"Hai người đi ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với anh"

"Hay là hai người có gì về nhà rồi nói." - Chị Dany lên tiếng.

Tôi vẫn cứ nhìn anh nhưng lại nói với chị:" Em không về đâu, nói chuyện một lát thôi"

Chị định lên nói tiếp nhưng cậu đã ngăn cản. Ra hiệu bảo chị đi ra ngoài, chị không đồng ý, nhưng thấy cậu đi ra chị cũng đi theo. Khi ra ngoài chị không quên nhìn anh một lần nữa rồi mới đóng cửa lại.

Bây giờ, tôi mới tập trung vào anh:" Anh không còn gì để nói với em ư?"


"Về nhà đi"- Anh nói chỉ vẻn vẹn ba câu, nhưng tôi nghe chẳng lọt tai tí nào.

" Em sẽ ở đây, anh về với chị Dany đi, khi nào em hoàn thành xong tập hồ sơ thì em sẽ về"

"Anh biết là lúc trước anh có lỗi với em. Nhưng em cũng không nên ở lại nhà người lạ như vậy"

Tôi nhìn qua anh, lắc đầu nói:" Anh không hiểu đâu, anh cũng đừng quan tâm em quá" Rồi làm em tự mình ảo tưởng.

"Sao anh không thể không quan tâm chứ, em là em gái anh cơ mà" - Anh nói xong ánh mắt anh nhìn tôi rất gắt gao, có thể là giống như đang mắng vì anh nói nặng lời. Tôi nghe xong lại cười chua chát, nói lại:

"Em gái, em gái, trong lòng anh luôn xem em là em gái thôi à? Nếu như anh xem em là em cái, hà cớ gì vào lúc ban đêm trời mưa to gió lớn như thế này không quản bệnh tật mà đi tìm em?"

"Đó là trách nhiệm"- Vì bị tôi nói lại nên anh chỉ cúi đầu, giọng nói yếu ớt.

Tôi thì vừa muốn cười lại vừa muốn khóc, nhưng vẫn cố gắng nhìn anh nói cho ra lẽ:" Trách nhiệm, anh bỏ em để đi học tận nơi xa xôi như thế này là vì trách nhiệm. Anh từ chối tình cảm của em, cứ khăng khăng nhất định xem em là em gái cũng vì trách nhiệm. Anh có biết vì hai từ trách nhiệm của anh mà đã gây tổn thương cho em như thế nào không hả?"

"Không, em xem anh là anh trai thôi. Đó không phải là tình yêu"


"Anh biết mà, phải không? Sao anh không chịu nhìn thẳng vào xem trái tim mình muốn gì?"

Tôi khóc đến nỗi mắt tôi sưng vù, hình ảnh của anh cũng nhòe đi. Anh thông minh như vậy chắc chắn là anh biết, anh biết rằng tình cảm tôi dành cho anh không phải là tình anh em. Từ khi tôi đến đây, anh đã nhận ra rồi nhưng anh lại cật lực tránh né nó. Tôi quan tâm anh rất nhiều, ấy vậy mà anh lại muốn giữ khoảng cách với tôi. Trách nhiệm đối với anh nó lớn lao đến vậy ư?

Tôi không phải là người nhạy cảm nhưng tôi cảm nhận được trong lòng anh có một vị trí cho tôi, nó đặc biệt lại khác hoàn toàn với chị Dany. Anh vì chị, anh có thể dầm mưa tìm khắp một buổi. Anh vì tôi, trong lúc ốm đau lại có thể đi tìm tôi trong màn mưa như vậy. Tôi với chị ai quan trọng hơn ai trong lồng anh hiểu rõ. Nhưng anh lại không chịu khẳng đinh, mà còn phủ định tình cảm đó.

Anh đi đến gần tôi, ôm chặt tôi vào lòng như những lần trước. Hơi thở anh rất nóng lại phả vào sau gáy làm người tôi tê rần. Anh chỉ lặng lõe bảo:" Anh biết là anh thương em nhiều lắm, nhưng đó, chỉ là tình thương dành cho cô em gái của mình mà thôi. "

Tôi đẩy anh ra, hỏi lại chắc chắn lần nữa:" Có thật là anh chỉ xem em như là em gái?"

"Thật"- Anh không hiểu tôi hỏi vậy là có mục đích gì, nhìn tôi khóc mà lòng anh xót xa lắm. Anh gật đầu chắc chắn.

Tôi ngẩng đầu lên trên ngăn cho nước mắt chảy xuống, anh tính đưa tay để lau cho tôi nhưng lại bị tôi tránh đi. Tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại một chút rồi quay lại nở nụ cười ngây ngô với anh.

"Vậy chúng ta quay lại như lúc xưa nhé, như cái lúc chúng ta còn nhỏ ấy"

Anh nhìn tôi có vẻ đầy lo lắng:" Em không sao đấy chứ?"


Tôi mỉm cười lắc đầu, tôi thì có sao đâu chứ. Chỉ là đau trong lòng một chút, chỉ một chút mà thôi!

Tôi nhớ lại lời của cậu nói, chỉ cần giữ được mối quan hệ hiện tại là đủ. Cần gì mưu cầu cao hơn, tôi và cậu là cùng một loại người, có được hạnh phúc chừng nào thì hưởng thụ chừng ấy, cũng chẳng cần mộng tưởng xa vời vì chúng tôi biết con đường kia là một con đường đầy gai.

"Anh cũng đừng lo lắng cho em nữa nhé. Em sẽ không sao đâu? Anh nhanh về với chị Dany, đừng bắt chị ấy đợi lâu"

Anh sợ nhất là khi tôi cứ khăng khăng giữ kín nỗi đau trong lòng. Tôi biết vậy nên nói để anh tin.

Anh thở dài một hơi, đưa tay ra như muốn kéo tôi lại nhưng tôi lại tránh đi. Cười gượng một chút:" Để em bảo chị Dang vào đây nhé"

Tôi chưa kịp nói hết câu, anh kéo tay tôi lại rất nhanh, chưa kịp bé tránh thì đã bổ nhào vào lòng anh. Anh ôm thôi thật chặt, một cảm giác khác len lỏi vào trong lòng làn tôi hoang mang.

"Nếu có chuyện buồn thì cứ nói với anh, đừng để trong lòng"

Tôi gật đầu, không chỉ một lần mà còn rất nhiều lần. Để cho anh biết tôi sẽ nói với anh về những chuyện buồn. Nhưng tôi sẽ không nói với anh về điều buồn nhất ở trong lòng. Vì tôi viết, khi nói ra, tôi và anh sẽ không được như bây giờ.

Anh nghe xong liền ho khan rồi nắm mắt lại khuỵu xuống, có lẽ anh vì quá sức mà bất tỉnh. Tôi lo lắng muốn đỡ anh ra ngoài nhưng đi ra đến cửa. Quay lại nhìn anh một chút xong mở cửa bảo chị Dàn vào đỡ còn tôi chỉ đứng ở ngoài nhìn vào.

Đến khi gần ra ngoài, tôi nắm lấy tay chị Dany, rất thành khẩn nói:" Đừng làm anh buồn chị nhé"


Chị nhìn tôi có vẻ như không hiểu, trong đêm tối, khuôn mặt chị xinh đẹp tỏa sáng như những vì sao trên trời. Chị đẹp đến nỗi làn tôi cảm thấy thật ghen tị.

Chị đẹp như vậy, chị giỏi như vậy, chị dịu dàng như vậy, đặc biệt chị có một gia đình khá giả như vậy, anh không yêu chị mới là lạ. Tôi thua kém chị qua xa, vì vậy tôi sẽ không bao giờ cậu  mong tôi sẽ được như chị.

"Chị không biết được"

Chị nhìn qua người đang hôn mê một bên. Nói ngập ngừng.

"Chị thích anh đến vậy mà. Hứa với em đừng làm anh buồn nữa nhé!" tôi mỉm cười nói với chị. Bắt chị hứa vằng được.

Chị lại gật đầu rất nhẹ rồi rời đi. Như vậy cũng đã đủ rồi. Tôi nhìn chiếc xe chở hai người đi ra xa.

Hôm nay trời mưa to gió lớn, lại có thêm sấm sét bổ vên tai nhưng tôi lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào nữa. Có lẽ vì lòng tôi đã lạnh mất rồi.

Cậu đứng trân trân nhìn tôi, chẳng dám nói lời an ủi vì cậu chẳng bao giờ bói được những lời mật ngọt ấy, cậu chỉ nhìn tôi và muốn cho tôi hiểu rằng là cậu đang an ủi tôi. Tôi gật đầu, mắt bây giờ đã sưng lên vì khóc quá nhiều. Nhưng trong đêm đen thù không thấy gì hết.

Tôi đi ngang qua người cậu, đưa  tay lên vỗ vỗ vai. Lạnh nhạt nói:" Muộn rồi, đi ngủ thôi"

Cậu không nói gì, lẳng lặng nghe lời đi theo sau lưng vào phòng. Tôi biết, cậu cũng biết, ngày mai trời sẽ nắng lại, một màu nắng gay gắt đốt cháy tim con người. Và tôi, sẽ một mình bước đi trên con đường một chiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích