Cho Em Một Điếu Thuốc
PHẦN 4: TIỂU VÂN KỂ LẠI SỰ THẬT- Chương :47, 48,49

Nghe đâu Diệp Tử đẹp như tiên sa trong hôn lễ, hầu hết khách khứa đến dự hôm ấy trong lòng đều thầm ngưỡng mộ “bố già” 60 tuổi. Mặt “bố già” phơi phới hạnh phúc, thầm thì bên tai Diệp Tử: “DARLING, cưới em làm vợ là lựa chọn chuẩn xác nhất cuộc đời anh.”

 

……

Sau đó Tiểu Vân nói gì nữa tôi đều không biết, chỉ có một điều là quan trọng: Diệp Tử đã lấy người khác. Tất cả những thứ trong quá khứ, tất cả những yêu đương gắn bó, phút chốc bị thực tại xé tan. Những mảnh vụn vỡ tung bay rơi vãi phủ đầy đầu đầy người tôi.

Tôi đứng dậy ra về, Tiểu Vân nói: “Diệp Tử bảo em nhắn với anh…quên chị ấy đi.”

Tôi quay đầu lại nhìn Tiểu Vân: “Em có quên được tên của chính mình không?”

5 phút trước khi tiếng chuông mừng thiên niên kỷ mới cát tường rung lên, tôi phun tung tóe một mồm rượu, liêu xiêu như thằng điên đổ gục trước cửa nhà Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm không kịp thay quần áo ngủ, vội vàng đỡ thằng người đang say ngật ngưỡng, chạy đi lấy một chiếc khăn ướt.

Tiếng ti vi hò reo tưng bừng, tiếng người huyên náo, người dẫn chương trình xúc động tuyên bố: “Thiên niên kỷ mới đang đến gần, thưa các bạn, chúng ta hãy cùng đón chào khoảnh khắc rung động lòng người này!”

Tiêu Lâm lo lắng hỏi: “Hải Đào? Sao anh đến đây muộn vậy? Từ trước đến giờ có bao giờ anh uống rượu? Anh ơi có chuyện gì đang xảy ra?”

“Cô ấy kết hôn rồi.” Lời vừa tuột khỏi môi, nỗi uất ức tủi hận trong lòng trào ra như cơn nước lũ cuối cùng, có lẽ khi ấy khuôn mặt tôi nhăn nhúm xấu xí lắm, như thể đã có thứ gì nghiền nát nó.

Tiếng đồng hồ thiên niên kỷ mới đang rung lên. Một tiếng lại một tiếng. Đếm lùi tới tiếng thứ 12, Tiêu Lâm tắt ti vi.

“Anh ơi,” Cô nói, “Thiên niên kỷ mới đã tới, còn có gì là không chịu đựng nổi? Đã không thể xoay chuyển, sao còn nắm lấy không chịu buông?” Rồi Tiêu Lâm đưa cho tôi một chiếc gương: “Hải Đào, hãy nhìn mình đi, xem ở đâu còn nét đàn ông? Anh đừng phá hỏng hình tượng của anh trong em nữa được không? Em tin anh, sẽ gượng dậy, và quên những thứ nên quên!”

Tôi ngẩng đầu lên, xa xăm nhìn hai má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, cười gằn trong bụng, nếu không phải vì con đàn bà đang đứng trước mặt, Diệp Tử đã không bỏ đi, một người đã bỏ đi rồi, thế thì, phải có một người thế chỗ?

Chợt nhận ra, tâm lý mình đang méo mó. Méo mó thì cho méo mó luôn, tôi cần có một cái cớ để làm dịu lại cơn đau thắt.

Tôi đứng dậy, quàng tay ra vồ lấy Tiêu Lâm đang đứng gần kề.

Tiêu Lâm giật thót, không đợi cô ta phản ứng, môi tôi đã nghiến chặt lên đó, một bàn tay tôi, đã sục vào bên trong lớp áo ngủ, chạm tới tấm lưng trần của cô. Tiêu Lâm vùng vẫy trước ngực tôi, cô ta càng chống trả tôi càng muốn vất cô lên giường.

Giấc mơ rất lâu trước đó đột nhiên dâng lên trong trí óc, lửa dục bùng khởi, tay bắt đầu run giật, nhưng lưỡi tôi đã thuần hóa được đôi môi đang mím chặt lại, tôi gần như làm Tiêu Lâm tan chảy, đầu lưỡi cô ta có vị ngọt lịm mát dịu, sao mà giống hương kẹo thơm miệng nào đó.

Tay tôi trườn ra phía trước, lúc tôi rờ được lên bầu ngực trần, tôi nghe thấy Tiêu Lâm rên qua kẽ răng, người đàn bà đang căng xiết bắt đầu đẩy tôi ra. Bàn tay còn lại của tôi nắm lấy eo Tiêu Lâm kéo nghiến về phía mình, tôi cong người bế bổng Tiêu Lâm lên đi về hướng phòng ngủ.

Tiêu Lâm: “Không, đừng…”

Dài dòng! Đừng cái gì mà đừng! M..kiếp dụ dỗ bố mày lâu như thế, đến lúc vào cuộc thật lại nhũn ra? Còn làm bộ gái trinh?

Tôi ném thẳng Tiêu Lâm vào giường, lột thậm nhanh quần áo trên người cô ta.

Da thịt Tiêu Lâm hơi giần giật, cô không còn phảng kháng nữa, bày ra trước mắt tôi bây giờ, là sự thật về cơ thể không hoàn mỹ của cô ta: vai nhỏ, hông nhỏ, ngực nhỏ, cả người cái gì cũng nhỏ, đang cuộn rúm ró trên giường.

Tay tôi trơn lướt lên ngực, vuốt ve lên bụng…Cô nhắm nghiền mắt, cắn chặt môi, không thốt ra một lời.

Sự câm biếng của cô ta làm tôi nổi giận, tôi không còn kiên nhẫn được nữa, thô bạo đi vào cô ta, và phút giây đó, tôi nghe rõ tiếng Tiêu Lâm nghiến răng.

“ A…” tiếng rên của Tiêu Lâm lan ra căn phòng nhỏ. Cồn rượu làm đầu óc tôi mê man, trong cái đêm mà thiên niên kỷ mới đến, tôi nhìn thấy khóe mắt vương lệ của Tiêu Lâm.

Nhưng nước mắt của tôi, đã chảy thành dòng trong cõi sâu thẳm.

Chương 48

 

Tôi tỉnh lại sau giấc mơ, ngửi thấy mùi hương đậu nành đặc trưng.

Toàn bộ những gì vừa xảy ra đêm qua tái hiện lại trong đầu, tôi không dám mở mắt, không muốn nhìn thấy má lúm đồng tiền của Tiêu Lâm, những sai phạm âm dương, phải làm sao để đối diện?

Tôi quơ tay lên tấm ga trải giường, thình lình đầu ngón có cảm giác kỳ dị, lớp ga giường dưới tay, tại sao sờ vào thấy…

Tôi vụng trộm liếc nhìn.

Trên tấm trải ga giường màu tím nhạt, là một bãi máu đỏ thẫm đã khô cong.

Phút chốc, tôi hiểu ra.

Thật lòng mình, đời tôi chưa từng gặp qua gái trinh, trước đây tôi thường nghĩ bụng, m..kiếp, từ bao giờ gái trinh bỗng trở thành động vật quý hiếm?

Nhưng tôi là kẻ trễ oải, sự thật là cày mình trên mảnh đất hoang đã được khai khẩn càng tốt, khỏi phải đầu tư thêm công sức.

Tôi gào lên: “Tiêu Lâm!”

Tiêu Lâm từ trong bếp đi ra, đến cạnh tôi hỏi:

“Tỉnh rồi? Em vừa xuống dưới nhà mua chai sữa đậu nành, đang hâm nóng lên cho anh. Anh rửa mặt mũi trước đi, em đã thay một bàn chải mới cho anh.”

Tôi chỉ chỉ lên ga giường, hỏi: “Thật à?”

Tiêu Lâm cúi thấp đầu, nói: “Yên tâm, ăn sáng xong anh có thể đi, em không bao giờ dùng thủ đoạn thấp hèn này để níu kéo. Em thật lòng vì anh, đêm qua…nếu như thế có thể làm vợi nỗi đau khổ trong anh, em tình nguyện, em cũng không ân hận.”

Và em cười, hai má lúm đồng tiền đựng đầy sự nhẫn nại: “24 tuổi vẫn còn trinh là già lắm rồi sao?”

Tôi nắm lấy tay Tiêu Lâm, bưng chặt trong tay mình, nói: “Tết này về nhà với anh nhé.”

Bất kỳ ai cũng có thể chửi tôi là thằng đốn mạt, tôi chỉ biết, nếu ai đó tuột mất thứ quý giá trong đời, thì không gì bằng việc tìm cho ra một thứ tương tự để thay thế, chí ít, có thể giảm nhẹ khổ đau.

Tôi không còn muốn nhớ đến cái tên ấy nữa, không còn muốn nhớ đến gương mặt yêu kiều ấy nữa. ---Vĩnh viễn.

Mùa xuân này Tiêu Lâm không về Thạch Gia Trang ăn tết, cô chính thức ra mắt bố mẹ tôi, bố mẹ tôi hẳn nhiên rất mừng, từ đợt giáng sinh, cô gái Tiêu Lâm hiền lành nho nhã đã để lại ấn tượng sâu đậm cho họ.

Tôi và Tiêu Lâm bắt đầu sống chung, tuy có đôi lúc cô có thói quen nhõng nhẽo kiểu bạn gái được nuông chiều, nhưng tình yêu cô dành cho tôi xuất phát tự đáy lòng, hầu hết mọi việc cô đều vâng theo tôi, vì thế, chúng tôi chưa từng phải nóng mặt vì nhau.

Trong những vụn vặt đơn thường nhưng mịn yêu thương hàng ngày, tình cảm trở nên sâu thắm dần. Đôi lúc tôi vẫn nghĩ đến…em, nghĩ đến người đàn bà ở nơi chân trời xa xôi, cứ nghĩ lại đau như ngàn mũi tên đâm trúng, tôi nhét chặt bức ảnh của em xuống tầng dưới cùng của ngăn tủ kéo trong nhà, và cất chiếc đồng hồ đi.

Cái ngăn trong ví được Tiêu Lâm đổi sang ảnh mình. Ăn tết xong, một trong những giám đốc bị khai trừ, mang theo một số người thân tín của ông, vì thế vị trí trưởng phòng ban tiêu thụ điện tử bị bỏ trống, giám đốc Vương phê duyệt, tôi lên chức một cách suôn sẻ.

Được đổi xe PASSAT.

Trong mắt mọi người, công việc và tình yêu của tôi ổn định đến mức đáng thán phục. Tiêu Lâm không còn nhắc đến chuyện đi học, gương mặt em luôn tô điểm bằng nụ cười, hai má lúm càng ngày càng làm tôi xao xuyến.

Ai đã nói, người đàn bà đang yêu là người đàn bà đẹp nhất! Quả là lời chí lý.

Những ngày dài trôi qua, tôi đã gần như quên hẳn được em, tôi nhủ thầm, chỉ cần ngoài miệng không nhắc đến, mọi đau khổ và ẩn ức, sẽ dần dần trở thành bí mật xưa cũ chìm sâu trong đáy lòng tôi. Một khi đã mai táng xong xuôi, không cần phải đào xới lại.

Tôi cầu nguyện, mãi mãi mãi mãi, không bao giờ phải mơ về dung nhan mỹ lệ và rạng rỡ của em. Nghỉ lễ Lao động, tôi cùng Tiêu Lâm về Thạch Gia Trang.

Bố Tiêu Lâm tính tình phóng khoáng, mở một chai rượu trắng cỡ bự mời tôi: “Con trai, con làm xáo trộn kế hoạch hoàn hảo của hai ông bà già này cho cô con gái rượu! Con mà không đối xử tử tế với con gái ta…”

Tôi đáp: “Cháu không dám, không dám đâu ạ….”

 

Tiêu Lâm đỏ bừng mặt làm nũng với bố: “Ba, chán ba lắm, ba đừng uống với Hải Đào nữa, anh ấy không uống được đâu!”

Ông bố cười hào sảng: “Ô, mới thế đã xót nó rồi à? Say thì đã sao? Làm gì có chuyện con rể không uống với ông bố vợ tương lai được một chén?” Thân phụ của Tiêu Lâm lại gắp một miếng vào bát tôi: “Con phải uống với cậu ta một chén, như thế, nó mới không rời con ra được!”

Hương rượu đế chông chênh lan tỏa, tôi ngay thẳng đứng trước mặt gia đình và tuyên bố: Năm nay ngày 9 tháng 9 (Cửu: Cầu mong sự dài lâu) con và Tiêu Lâm đăng ký, lễ Quốc Khánh sẽ làm đám cưới.

Kết hôn vào năm 2000 rất tốt, tôi nói với đám anh em: “Thiên niên kỷ mới tớ kết hôn!”

Tuyệt cú mèo! Sinh đứa con vào đúng đầu thiên niên kỷ mới

Đã đành người đàn bà tôi rất yêu đã bỏ tôi mà đi, thì lấy ai bây giờ nào có còn là vấn đề?

Hôm ấy, tôi nôn thốc tháo tại nhà Tiêu Lâm. Tên em kề bên miệng, nếu không nốc vào cái thứ xấu xa để ngăn lời lại, tôi sợ nó sớm đã trượt ra khỏi miệng. Ông bố vợ tương lai không ngớt lời khen: “Được lắm! Khá, con rể ta, rất trung thực!”

Trở về từ Thạch Gia Trang, tôi và Tiêu Lâm đi tìm nhà, kết quả chúng tôi quyết định mua một căn hộ chung cư gần ngoại ô, dùng hết toàn bộ số tiền tích góp trả cho đợt đóng tiền thứ nhất, trong đó có sử dụng cả cuốn sổ ấy.

Cầm cuốn sổ trong tay mặt tôi biến sắc, buộc phải tát vào mặt mình để tỉnh lại và hướng về tương lai tốt đẹp.

Chương 49

Chiều hôm ấy, tôi đi giải quyết việc ở Trung Quan Thôn, trên đường về có điện thoại réo lên, hai số cuối là 88, hình như được gọi từ một quán rượu loại sang nào đó.

“A lô?”

“A lô…” Chỉ một chữ ấy, hết thảy ký ức phút chốc trở dậy, điện thoại trong tay bắt đầu run, tôi đánh xe dạt ngay sang lề đường.

“Alô” Tôi nhắc lại.

“Là em…” Giọng Diệp Tử cất lên trong vắt, nước mắt lăn rơi, cái khắc này, tôi mới hiểu, cho dù cố quên em thế nào, chỉ cần nghe thấy một hơi thở của em, cái thứ tình đã chết, cái quá khứ đã xa cách 10 vạn 8 nghìn dặm vẫn sống dậy, sống dậy rõ rệt.

Tôi im lặng vài giây, đợi tâm trạng dịu lại, nói: “Ơ, cô Diệp? Chẳng phải cô đang hưởng thụ vinh hoa phú quý ở Singapore sao? Quay lại Bắc Kinh làm gì?”

Đầu dây bên kia cũng im lặng hồi lâu, mãi sau em nói: “Em biết anh hận em ra đi không một lời từ biệt, chỉ vì em…chỉ vì em nghĩ…”

“Cái gì là chỉ vì với cả chỉ vì, quá khứ đã là quá khứ, bây giờ tôi sống rất ổn, cô xuất hiện dày vò tôi làm gì nữa?”

“HẢI ĐÀO, không phải thế! Tối nay 7h em đợi anh dưới quán cà phê tại khách sạn XX, anh nhé?”

“Xin lỗi, cô Diệp, tôi không có thời gian…” Tôi dập máy.

Tôi nhào tới cái bồn rửa mặt, nước mắt chảy đầm đìa, không phải khóc Diệp Tử, mà khóc cho tôi. Sự việc đã xảy ra lâu như thế, chỉ một giọng nói lại làm tôi rơi nước mắt, uổng phí bản thân là một thằng đàn ông!

Tất cả những xa xưa bày ra trước mắt, rõ ràng như thể nó chỉ là việc mới xảy ra hôm qua.

Tôi nhấc điện thoại lên: “A lô, chào chị, nhờ chuyển giúp ra phía sân khấu…sân khấu, làm ơn chuyển máy sang phòng của cô Diệp Linh Lung, vâng, cảm ơn.”

Rồi tôi gọi điện cho Tiêu Lâm, thông báo với cô tối nay tôi phải đi bàn việc với khách hàng, muộn mới về.

Tiêu Lâm “Ôi” một tiếng, nói: “Đừng muộn quá, em đợi ông xã.”

Bảy rưỡi tối, tôi chuẩn bị đến khách sạn 5 sao sang trọng hào nhoáng. Bước vào gian uống cà phê, mắt tôi đảo nhanh tìm kiếm, cuối cùng dừng lại ở một bóng hình rất đỗi thân thuộc.

Tim tôi đập lồng lộn, tôi bước đến trước mặt em, nhìn em câm lặng không nói một lời.

Diệp Tử vẫn đẹp như xưa, mắt sáng ngời và hàm răng trắng đều tăm tắp, thơm mượt như tuyết. Vừa đợt tháng 5, em khoác trên mình một chiếc áo sơ mi tơ tằm màu cánh hồng, áo suôn nhẹ phủ lấy toàn thân, phía dưới là chiếc váy đồng màu, em không đèo bất kỳ một thứ trang sức nào trừ một chiếc đồng hồ xanh gắn viên ngọc thạch làm người hoa mắt.

Trên tay kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lồng ấp gương mặt thanh tú.

Tôi ngồi đối diện em, tôi nhìn chằm chằm vào viên ngọc sáng loáng thuộc hàng quý tộc kia, mỉa mai: “À ha, bà lớn giàu có, thật không gì sánh nổi!”

Diệp Tử không hề để tâm đến thái độ kỳ quái của tôi, cô cười cười nhỏ nhẹ hỏi: “Anh vẫn khỏe chứ?”

“Hừ, tôi khỏe hay không, can hệ đến cô lắm à?”

“HẢI ĐÀO, em hiểu cảm xúc của anh, em chỉ muốn đến thăm anh.”

“Thăm tôi? Bụng đầy một bồ dao mà gọi là đến thăm tôi?”

“Chúng mình có thể nói chuyện như bạn bè được không?”

“Mọi thứ đã qua rồi, nói nữa thì để làm gì? Thôi cô cứ làm bà lớn nhung lụa ngọc ngà, tôi chỉ là một thằng làm công ăn lương”

“HẢI ĐÀO ơi, xin lỗi anh, nếu em đã làm đau anh…”

“Cô chỉ mới làm đau tôi? Chẳng thà cô đâm tôi một dao cho chết! Nhưng, bây giờ tôi ổn lắm, nhờ có cô săn sóc, tôi với Tiêu Lâm Quốc khánh năm nay sẽ kết hôn.”

“Tốt tốt tốt, mừng cho anh mừng cho anh…” Diệp Tử cắn cắn môi, nụ cười hiện lên gượng gạo, tôi vô tình liếc thấy cánh tay trái nuột nà của em có lưu một vết sẹo lồi màu đỏ, có lẽ từ sau lần vỡ kính từ Quốc khánh năm ngoái…

Chỉ thế thôi, mọi oán hờn trong tôi lại tan thành mây khói, đến nỗi tôi rất muốn được đựng tay em trong tay mình, in lên vết sẹo ấy một nụ hôn, nhưng suy nghĩ ấy vụt tàn rụi, chiếc vòng ngọc lấp lánh sáng bóng trên cổ tay em đã thành công trong việc đâm thấu vào tâm can tôi.

Tôi chửi: “Cô là đồ đàn bà hư vinh!”

“Cái gì?” Diệp Tử nhìn tôi.

“Tôi nói sai à? Khác gì với việc cô đi bán ngày xưa? Chẳng qua cũng chỉ một thằng mua buôn một con bán lẻ! Cô là, đồ-đàn-bà-hư-vinh!” Giọng tôi cao ngất, nghiến rõ từng từ, từng từ.

“Anh… Lý Hải Đào! Em không đến để cãi nhau với anh, em chỉ muốn hỏi sổ tiết kiệm em gửi anh đã nhận được chưa? Em đến đưa anh mật mã.”

“Ồ, m…kiếp thôi ngay cái trò ấy đi! Mật mã? Nếu thật sự cô có lòng thì trước khi bỏ đi đã gọi cho tôi một tiếng! Nhớ tôi thì nói toẹt ra, cô quay về có phải vì thằng già 60 tuổi kia không lên được? Buộc phải đến tìm tôi làm cô?”

“Anh…hèn hạ!” Diệp Tử cầm cốc nước, hắt vào mặt tôi.

“Ha ha…” tôi vừa cười vừa lấy tay lau mặt, “Chó cái, đến thế kỷ 21 rồi, vẫn rặt cái trò hắt nước thế à? Diệp Linh Lung, cô không có trò gì mới sao?”

Nhân viên phục vụ đi tới, hỏi: “Anh chị, hai vị không sao chứ ạ?”

“Không sao, đi ra, bọn tôi đang nói chuyện.” Tôi cà lơ phất phơ xua đuổi.

Nhân viên phục vụ tiến đến chỗ Diệp Tử, thấy cô cũng không thưa gửi, nói luôn: “Xin lỗi liệu hai vị có thể nói nhỏ một chút được không? Có lẽ không nên làm phiền những vị khách khác!”

Diệp Tử trân trối nhìn tôi, rồi nhắm mắt thở vào một hơi sâu, đứng dậy bỏ đi.

Lại một lần dày vò tôi xong rồi bỏ đi?

Tôi đập 200 tệ xuống mặt bàn, coi như thanh toán, rồi đuổi theo Diệp Tử đang tiến vào thang máy.

Tôi đưa tay chặn lại cửa thang máy, lao vào trong.

Trong thang máy Diệp Tử vô cảm nhìn tôi, nhưng nước mắt trong veo chảy ra làm tôi tan nát.

Tôi tiến tới gần hơn, gần hơn, dồn tới tận góc thang máy, và, bóp lấy cái eo nhỏ, cương quyết hôn cho bằng được.

Diệp Tử dẫm nghiến chân tôi, đôi giày cao gót làm tôi đau điếng, đồng thời đẩy tôi, nhưng động tác của tôi càng trở nên bức bách, tất cả tất cả mọi nhớ thương như dòng nước lũ như loài thú dữ cuộn chảy, trong không gian nhỏ hẹp chảy xiết buông thả.

Thân thể Diệp Tử nhũn ra dần, đôi tay nhỏ không tự chủ nổi quàng lấy cổ tôi.

Hai đầu lưỡi cuộn vào nhau ham mê triền miên, không còn biết ai là ai, bộ ngực đầy ắp của em đắp lên tôi, làm tôi không thể cưỡng lại mà vuốt ve nó.

Tôi xé chiếc áo lụa tơ tằm, vài chiếc khuy cúc rơi, chạm xuống đầu gối tôi, rồi rơi lăn lóc xuống sàn nhà.

Cửa thang máy mở.

Nếu không phải vì lưng gai gai như có kim châm, tôi đã không rời tay khỏi Diệp Tử, chỉ sợ vừa rời tay, em sẽ như một giấc mơ đẹp cứ thế bay đi.

Hai người bảo vệ đứng ở cửa thang máy, một người đưa tay ra chặn cánh cửa đang sắp đóng lại, hỏi Diệp Tử: “Thưa cô, cô không sao chứ ạ?”

Diệp Tử giật mình, cúi đầu xốc lại quần áo, vừa bước ra khỏi cửa vừa đáp “À, không sao”, cô chỉ vào tôi ở đằng sau.

“Chồng mình.”

Bước ra khỏi thang máy rồi em rút ra từ trong chiếc túi xách vài tờ tiền, nhét vào tay người bảo vệ.

Tôi đỡ lấy eo Diệp Tử đi theo em.

Cửa vừa đóng lại sau lưng, tôi ôm ngay Diệp Tử vào lòng.

Em hôn lại tôi, một tay tháo giúp tôi chiếc cà vạt, còn tay tôi đã linh hoạt cởi ra chiếc móc áo lót phía trước.

Tôi hôn em, người yêu xinh đẹp mà hơn nửa năm nay tôi nhớ mong biết bao lần, người yêu xinh đẹp đã từng mang lại cho tôi biết bao khúc khải hoàn và nỗi thống khổ.

Tôi âu yếm đặt Diệp Tử lên giường, vén mở chiếc váy…

Làn da mềm mại như sợi vải sa tanh khuấy động tôi, ngón tay tôi nắn nót đi trên cơ thể, giống như người đàn ông sau bao năm tha hương trở về nhà, từng tấc đất đều làm anh ta không muốn bỏ qua.

Điện thoại bỗng đổ chuông, đầu tôi lóe lên hình ảnh hai má lúm đồng tiền của Tiêu Lâm - nhưng chỉ là nửa giây, tôi vừa hôn toàn thân Diệp Tử, vừa cầm chiếc điện thoại vất vào phía nhà vệ sinh.

Điện thoại kêu một tiếc “rắc” rồi im bặt tiếng, nó vốn chẳng phải mình đồng da sắt.

Đêm ấy, chúng tôi yêu lấy nhau hết lần này qua lần khác, như thể mai là ngày cuối cùng.

Tôi tin, trước khi ngày tận thế đến, loài người chỉ có thể nói một câu------TÔI YÊU EM. Bao gồm cả tôi trong đó.

Trong đêm, tôi nói đi nói lại ba chữ ấy, lửa tình bùng lên trùng điệp. Tôi sẵn sàng kiệt sức toàn bộ, chỉ cần được cùng người đàn bà tôi yêu sâu đậm gắn bó trong nhau.

Cuối cùng tôi rã rời ấp người yêu chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ ngon lành, không cả mộng mị

Còn cần mơ mộng gì nữa? Mọi giấc mơ đẹp nhất, giờ đây đang cuộn cả trong ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Cho Em Một Điếu Thuốc PHẦN 4: TIỂU VÂN KỂ LẠI SỰ THẬT- Chương :47, 48,49

Có thể bạn thích