"KHÔNG!"

Anthony Malory nhìn lên khi cô cháu gái chạy vào phòng và mở to mắt nhìn khẩu súng ngắn anh đang lau trên bàn. Anh dành cho cô một cái nhìn nóng nảy trước khi quay lại kiểm tra vũ khí.

"Quá muộn để nói không rồi, Reggie."

"Chú đã giết anh ta!" cô kêu lên.

Anh không ngước lên, nên không trông thấy màu sắc trên má cô. "Chú vừa cho người tới nhà hắn. Chú không lấy làm phiền khi biết địa chỉ của hắn sáng nay. Hắn nên ở đây ngay khi thông báo thời gian và địa điểm."

"Không, không, không!"

Khi anh ngước nhìn lên, đôi mắt cô đang chiếu thẳng vào anh. "Bây giờ, Reggie -" anh bắt đầu, nhưng cô tiến đến chỗ anh.

"Đó là câu trả lời của chú cho mọi chuyện sao?" Cô chạm một ngọn tay vào thứ vũ khí trên tay anh. "Cháu nghĩ rằng chúng ta đã thống nhất chuyện này vào tối qua rồi chứ?"

"Đó là trước khi vụ phưu lưu của Montieth trở thành món ăn cho lũ ngồi lê đôi mách. Hay là cháu chưa nhận thấy tên mình ở trên môi tất cả mọi người vào sáng nay?"

Reggie nao núng nhưng vẫn nói đều đều. "Cháu biết điều đó. Cháu vừa rời khỏi một căn phòng toàn những phụ nữ không thể chờ để bày tỏ lòng thương cảm của họ."

"Và cháu nói với họ ra sao?"

"À, cháu không thể chối phắt chuyện đã xảy ra, vì người đánh xe của Tiểu thư Eddington làm chứng toàn bộ câu chuyện. Nhưng cháu đã nói dối và bảo rằng cháu đã được mang trở lại ngay, rằng Đức ngài Montieth đã nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình."

Anthony lắc đầu. "Họ không tin đâu. Phải không?"

"Vâng, họ không tin," cô thừa nhận một cách miễn cưỡng.

"Bởi vì gã đánh xe chết tiệt đó đã chờ cả giờ đồng hồ để cháu được mang trở lại, và mọi người biết thế. Và không mất tới cả giờ để thực hiên cái điều đang bị nói đến. Lời nói dối của cháu chỉ gợi ý thêm là cháu che giấu điều gì đó."

"Nhưng đó là sự thật!"

"Từ khi nào sự thật lại là vấn đề quan tâm với mấy kẻ ưa chuyện tầm phào?"

"Ôi, cháu sẽ làm gì đây, chú Tony?" cô kêu với vẻ kinh khủng.

"Cháu sẽ không làm gì hết. Cháu sẽ vượt qua nó , với sự hỗ trợ của gia đình. Hắn ta sẽ phải trả giá cho việc bôi nhọ thanh danh của cháu."

"Chú sẽ không thách đấu anh ta."

Đôi mắt của Anthony nheo lại. "Nếu ta không làm thế, Jason sẽ làn, và Jason sẽ tự giết chính mình. Anh ấy không bắn giỏi như ta."

"Không ai bị giết cả, chú Tony." Cô nói điều này như thể vấn đề nằm trọn trong tay cô. "Có một giải pháp khác. Đó là lý do cháu tới. Mặc dù cháu nghĩ mình sẽ tới quá muộn để ngăn trước khi chú rời khỏi thành phố. Làm sao chú tìm ra nó?"

"Thực ra, chú đang rời khỏi thành phố, và người bạn già George đã bắt kịp để đưa cho chú lời cảnh báo rằng con mèo đã ra khỏi túi. Thật là một vận may quái quỷ chú lại khởi hành trễ sáng nay. Nếu không thì giờ này chú đã ở giữa đường tới Gloucester, và Eddie già sẽ bị kéo tới thỏa thuận chuyện này. Chú có thể tưởng tưởng ngay sự lộn xộn anh ấy sẽ gây ra."

"Tối thiểu câu trả lời của bác ấy sẽ không phải là chộp lấy khẩu súng gần nhất." cô vặn lại.

Anthony nhìn cô. "Anh ấy vẫn chưa biết à?"

"Chưa. Bác ấy đã ở trong phòng làm việc riêng cả sáng nay. Và vẫn ở đó. Dì Charlotte nói sẽ cố gắng giữ cho bác không biết càng lâu càng tốt. Cháu nghĩ có lẽ chú không thích..."

"Hèn nhát. Mặc dù Eddie không phải là người cháu cần lo lắng. Jason mới là người sẽ sửng sốt cỡ nào."

"Ô, ít nhất bác ấy cũng không nghe được chuyện đó trong một thời gian."

"Đừng chắc chắn thế , mèo con. Anh ấy sẽ biết vào cuối ngày, hoặc muộn nhất là sáng mai. Cháu nghĩ anh ấy không cho người theo dõi cháu khi cháu đang ở vùng Luân Đôn cũ kỹ tệ nạn này sao?"

"Bác ấy không thế!"

"Ồ, nhưng đúng vậy," Anthony cam đoan với cô. "Anh ấy cũng có những báo cáo đều đặn về cháu khi cháu đang ở Châu Âu. Không có gì thoát được Jason. Thậm chí chú cũng không được che chắn khỏi tầm mắt của anh ấy. Cháu nghĩ làm sao mà anh ấy biết được mấy vụ lộn xộn đáng ghét của chú nhanh như thế?"

Reggie rên rỉ. Điều này làm cho mọi chuyện đi từ tệ đến tệ hơn. Bác Jason cũng là một người nóng tính như chú Tony. Ngoài ra, ông còn là một người nguyên tắc cứng rắn. Nếu có bất kỳ ngờ vực nào liên quan đến danh dự, ông không thể để nó bị đảo lộn.

Vì ông chỉ có một giải pháp, và nếu nó không thành công, ông sẽ chuẩn bị súng như Tony đang làm. Nhưng giải pháp đầu tiên là rất quá quắt. Nicholas Eden sẽ không bao giờ đồng ý. Anh ta thà đối mặt với một trong những người chú bác của cô trong cuộc đọ súng tay đôi còn hơn bị ép buộc kết hôn, chắc chắn như thế.

Cô lo lắng hạ giọng. "Chúng ta phải làm điều gì đó, Tony, phải sáng tạo ra vài câu chuyện."

"Có cả tá, mèo con, nhưng không ai sẽ tin đâu. Rắc rối là gã Montieth đó đã dụ dỗ vài thiếu nữ non tơ như cháu trước đây. Hắn ta đã ở một mình với cháu – đừng quên rằng cháu không phải người hắn có ý ở cùng – do đó hắn có vài lợi điểm trong tình cảnh này. Hắn là một con quỷ đẹp trai, cháu đã không thể quyến rũ hắn. Đó là những gì mọi người sẽ nghĩ. Và sẽ nói."

Reggie đỏ mặt và nhìn đi nơi khác một cách không thoải mái.

Thậm chí chú không biết tại sao mình lại đang thảo luận với cháu về chuyện này," Anthony cộc lốc nói tiếp. "Chỉ có một điều được thực hiện, và cháu sẽ thấy chú làm nó."

Reggie thở sâu. "Dĩ nhiên chú đúng. Cháu không biết tại sao mình lại kháng cự ý tưởng đó."

Anh nhíu mày nghi ngờ. "Đừng đùa, Reggie."

"Không đùa đâu ạ. Chú sẽ thấy anh ta kết hôn với cháu. Đó là điều duy nhất được thực hiện."

"Điên rồ!" Anthony bật dậy trong cơn cuồng nộ. "Hắn không đủ tốt cho cháu!"

"Nhưng – "

"Không! Và không! Và đừng nghĩ ta mình không hiểu cháu, Regina Ashton. Cháu nghĩ chuyện này sẽ giải quyết luôn vấn đề khác của cháu, cháu sẽ không phải tìm kiếm một người chồng nữa."

"Bây giờ chú đề cập đến nó... ôi, Tony, cháu thật sự không muốn anh ta là chồng, thật sự không muốn. Và anh ta nhắc cháu nhớ đến chú."

"Hắn quá giống ta, đó chính xác là lý do hắn không dành cho cháu!"

"Nhưng anh ta cũng làm cháu nhớ đến bác Edward nữa. Và cũng có chút gì đó của bác Jason trong anh ta. Tại sao chứ, anh ta hết sức khó chịu khi cháu gợi ý rằng việc anh ta đã làm sẽ hủy hoại cháu và anh ta sẽ phải lấy cháu."

"Cháu nói thế à?"

"Cháu đã ở trong tâm trạng đó. Và anh ta đã tức giận. Lúc đó anh ấy hệt như bác Jason vậy."

"Sao, điều đó – "

"Không, không, chú Tony. Anh ấy hoàn hảo, chú không thấy sao? Một phần của tất cả các chú các bác – điều mà cháu vẫn tìm kiếm lâu nay. Ngoài ra, sẽ đúng là một thách thức để sửa đổi anh ta."

"Hắn sẽ chẳng bao giờ thay đổi, Reggie" Tony khăng khăng. "Hắn sẽ không bao giờ ổn định một chỗ."

"Ô, cháu không biết." Cô tươi cười. "Chúng ta có lẽ phải dành lời phát biểu đó về chú, nhưng chúng ta khong biết chắc về anh ấy. Và anh ấy thích cháu. Đó là một khởi đầu."

"Đừng để mình thấy mặt tốt đẹp của nó," Anthony nói. "Hắn muốn cháu. Nhưng hắn cũng sẽ muốn những phụ nữ khác nữa, và hắn sẽ ve vãn họ. Hắn sẽ không phải một người chồng chung thủy."

"Cháu cho là mình biết thế," cô nói điềm tĩnh.

"Và cháu vẫn muốn hắn?"

Cô không muốn anh ta chết. Đó là một lựa chọn. "Sau tất cả," cô nói một cách bình tĩnh, "anh ta nên làm vài việc đúng đắn. Anh ta đã lôi cháu vào một vụ tai tiếng, vì thế anh ta nên là người đưa cháu ra. Đây là một giải pháp hòa bình, và cháu chắc rằng bác Jason sẽ hết lòng ủng hộ."

"Đây không phải là điều ta cho rằng Montieth đáng được hưởng." Anthony quắc mắt. "Hắn sẽ bị mắc vào cháu trong giao kèo, trong khi cháu sẽ tiếp tục chịu đựng."

"Anh ta sẽ không nhìn nó theo cách ấy, chú Tony. Thực tế là, cháu chắc chắn là anh ta sẽ từ chối."

"Tốt." Anthony mỉm cười và trở lại lau khẩu súng của mình.

"Ồ, không," Reggie nói. "Chú phải hứa với cháu là chú sẽ làm hết sức mình để thuyết phục anh ấy, Tony."

"Được rồi," anh đồng ý.

Anh đang cười theo cái cách làm cô muốn đồng ý với anh. Cô biết nụ cười đó quá rõ.

"Cháu muốn bác Edward đi với chú khi chú nói chuyện với anh ta," cô nói thêm một cách nghi ngờ.

"Nhưng Tử tước của cháu sẽ ở đây sớm thôi, mèo con," anh nhắc cô.

"Hãy cùng cháu đi gặp bác Edward bây giờ. Để lại một lời nhắn cho Đức ngài Montieth quay lại vào tối nay. Và chú Tony," cô chậm rãi thêm vào, trong khi cởi chiếc khăn quàng, "cháu nghĩ bác Edward nên thấy điều này, để gây ấn tượng trong bác ấy về tầm quan trọng sự ưng thuận của Montieth."

Khuôn mặt Anthony tối sầm lại. "Cháu đã nói hắn chỉ hôn cháu!"

Cô buộc cái khăn lại, trông cô hoàn toàn ngây thơ. "À, chỉ là do nụ hôn thôi, Tony."

"Sao hắn dám để lại dấu hôn lên cháu?"

Reggie nhún vai, cẩn thận tránh ánh mắt anh. "Chú có nghĩ bác Edward sẽ thấy cái chứng cớ này quá nghiêm trọng và kết luận về điều xấu nhất? Cháu nghĩ rằng bác ấy sẽ cảm thấy bổn phận của mình phải để cho bác Jason biết về nó. Chú không nghĩ các bác ấy sẽ muốn lễ cưới thật nhanh sao? Cháu thích chờ vài tháng hơn, chỉ để chắc chắn là đứa con đầu tiên của cháu được sinh ra sau một khoảng thời gian đúng đắn."

"Đây là sự hăm dọa, Reggie."

Cô mở to đôi mắt xanh thẫm. "Thế ạ?"

"Jason nên đặt một cái thanh chắn lên mông cháu khi cháu lần đầu tiên bộc lộ khả năng quyến rũ người khác phái."

"Chú nói một điều thật kinh khủng!" Reggie há hốc miệng.

Anh cười, lắc đầu. "Cháu có thể ngừng màn trình diễn, mèo con. Chú sẽ để Tử tước cưới cháu, bằng cách này hay cách khác."

Cô ôm anh, niềm vui sướng của cô thật rõ ràng. "Và sẽ không nói gì thêm về chuyện giết chóc?"

"Không thêm gì nữa," anh thở dài. "Vì Eddie là người suy nghĩ sáng suốt trong chúng ta, có lẽ anh ấy có thể nêu ra vài điều để làm anh chàng đó suy nghĩ đúng mà không phải viện đến bạo lực."

Anh gỡ cô ra và quay lại lấy khẩu súng ra. "Cháu đã nói là Montieth sẽ không đồng ý, Reggie, và khi một người đàn ông bướng bỉnh, sẽ phải thuyết phục để anh ta đổi ý. Cháu cũng vẫn có thể đổi ý, cháu biết đấy." Anh chăm chú nhìn cô.

"Không. Càng nghĩ cháu càng cảm thấy làm điều này là đúng đắn."

"Hắn ta có thể ghét cháu vì chuyện này, cháu biết không. Cháu đã nghĩ thế chưa?"

"Vâng, có thể anh ta sẽ như vậy, nhưng cháu sẽ chớp cơ hội. Cháu sẽ không cân nhắc đến hôn nhân nếu anh ấy không thấy cháu cuốn hút. Nhưng anh ấy đã cố cám dỗ cháu – cháu nói là cố gắng. Không, anh ấy sẽ là chồng cháu, Tony. Chú hãy bảo bác Edward và Jason rằng cháu sẽ không thay đổi."

"Vậy thì, tốt thôi," Tony trả lời, rồi nói thêm với một cái nhìn sắc bén, "Nhưng cháu hãy cứ che khăn đấy, nghe không? Đừng có để hai ông anh ta nghĩ thêm bất kỳ điều xấu hơn nữa về đứa cháu-rể tương lai họ đành phải có."

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích