Cánh cửa phòng ngủ Eleanor đang đóng nhưng Nicholas có thể nghe thấy những tiếng nức nở phát ra từ phía trong. Anh lặng lẽ mở cửa. Bà nằm ngang qua giường, đầu giấu trong cánh tay, đôi vai run run thật thảm hại. Ngực anh nghẹn lại đau đớn. Anh đóng cửa và ngồi xuống cạnh bà, ôm bà trong tay mình. "Con xin lỗi, Ellie. Con sẽ không làm dì khóc, không dù là vì bất cứ điều gì, dì biết thế."

Đôi mắt vàng nâu mở ra ầng ậng nước. Đôi mắt bà quá giống đôi mắt anh. Trời ơi, anh đúng là một kẻ ngốc khi không nhận ra điều này trước đây."

"Con không ghét ta chứ, Nicky?"

"Ghét dì?" anh lặp lại. "Dì, người đã luôn luôn là niềm an ủi của con, người duy nhất con có thể tuyên bố là yêu con?" Anh lắc đầu. "Dì không thể tưởng tượng được bao nhiêu lần con đã giả bộ coi dì như người mẹ thật của mình khi con con nhỏ đâu. Tại sao con đã không nhận ra đó là sự thật nhỉ?"

"Con đã không được cho biết."

"Bằng cách nào đó con nên nhận ra, đặc biệt khi dì không đến đây nữa từ sau khi Cha mất. Con đã luôn tự hỏi tại sao dì lại đến đây. Dì và Miriam gần như không nói chuyện với nhau. Dì đã tới vì Cha, phải không?"

"Mẹ nghĩ con hiểu lầm rồi, Nicky. Cha con và mẹ chỉ ở với nhau một lần duy nhất. Không, mẹ đã tới Silverley chỉ để được gần con. Anh ấy đã gìn giữ hòa bình giữa Miriam và mẹ, để cho mẹ có thể được ở cùng con dưới một mái nhà. Lý do mẹ đã không đến Silverley sau khi anh ấy chết là bởi vì con đã lớn. Con đã đi biển hai năm, và rồi con sống ở Luân Đôn. Hiếm khi con về Silverley, nhớ không."

"Con đã không thể chịu được việc sống với Miriam," anh chua chát nói. "Dì đã thấy bà ta cả tuần rồi đấy. Không đời nào thay đổi, Ellie."

"Con phải hiểu cho Miriam, Nicky. Chị ấy chưa bao giờ tha thứ cho mẹ vì đã yêu Charles, và con là điều luôn luôn nhắc nhở rằng chị đã thất bại với anh ấy."

"Thế quái nào mà bà ta lại kết hôn với ông ấy?"

Bà mỉm cười do dự, nụ cười của một người mẹ với đứa con bướng bỉnh. "Charles hai mốt tuổi khi anh ấy lần đầu tiên đến gặp Miriam. Chị ấy mười tám, và mẹ, con yêu, mới chỉ mười bốn. Mẹ không đáng chú ý. Anh ấy bị mê hoặc bởi chị, và mẹ bị mê hoặc bởi anh. Mười bốn là cái tuổi dễ xúc cảm, con biết đấy, mà Charles quá đẹp trai và tử tế. Nhưng họ đã kết hôn một năm sau đó."

"Nỗi bất hạnh của mọi người," anh nói nhẹ nhàng, "Mọi người." Nhưng bà lắc đầu.

"Chị đã yêu anh ấy, Nicky, đó là mấy năm đầu trong cuộc hôn nhân của họ. Họ đã rất hạnh phúc. Và hãy hiểu điều này, Nicky. Anh ấy không bao giờ ngừng yêu chị ấy, kể cả khi chị ấy trở nên khó khăn đến thế nào sau đó. Miriam đã sai về chuyện này. Đàn ông họ Eden là những người chồng hiếm có, vì họ chỉ yêu một lần. Nhưng Charles muốn có một đứa con trai, và Miriam chỉ có những lần sẩy thai, ba lần trong nhiều năm. Chuyện đó gây nên tình trạng căng thẳng kinh khủng. Chị ấy đã hoảng sợ vì cố gắng có đứa con trai anh ấy muốn, vì vậy chị bắt đầu bực bội với sự quan tâm của anh ấy. Mẹ e là nỗi sợ đã làm chị ấy quay ra chống lại anh. Tình yêu của chị ấy với anh đã không còn giữ được dưới sự căng thẳng đó. Nhưng anh ấy yêu chị."

"Lúc đó dì đã ở đây?"

"Phải. Con đã được thụ thai ở đây." Bà cụp mắt xuống, thậm chí lúc này vẫn thấy tội lỗi vì phản bội chị gái mình. "Mẹ mười bảy tuổi, và mẹ yêu Charles. Họ đã cãi nhau dữ dội vào cái ngày đó bởi vì chị ấy từ chối để anh lên giường mình. Đêm đó anh ấy đã uống say, và nó chỉ... xảy ra, Nicholas. Mẹ còn không chắc anh ấy có biết mình đang làm gì không, mặc dù mẹ biết. Cả hai chúng ta đã hối hận sau đó và thề rằng Miriam sẽ không bao giờ được biết. Mẹ đã quay về nhà, và Charles dành hết lòng mình cho vợ." Bà thở dài. "Rốt cuộc thì Miriam có lẽ đã vượt qua nỗi sợ hãi việc quan hệ. Họ có thể đã hạnh phúc trở lại."

"Nhưng con đã tới?"

"Phải," bà thừa nhận. "Khi mẹ nhận ra rằng mình sẽ có một đứa con, mẹ đã kinh hoảng. Một lần ngã khỏi quy tắc và mẹ đã có thai. Mẹ thậm chí đã nghĩ về việc tự sát. Mẹ không thể nói với cha mẹ mình. Mẹ đã làm mình phát ốm vì lo lắng. Cuối cùng, tuyệt vọng, mẹ đã đến Silverley để đặt tình cảnh tiến thoái lưỡng nan của mình vào tay Charles. Chúa phù hộ anh ấy, anh ấy đã vui sướng! Lúc đầu mẹ đã không thể tin hẳn, nhưng anh ấy đã như vậy. Mẹ đã chỉ nghĩ cho bản thân mình, về chuyện bị hủy hoại, nhưng Charles đã nghĩ về con trước tiên. Điều đó làm mẹ cảm thấy mẹ đã ích kỷ đến thế nào khi muốn từ bỏ con. Tha thứ cho mẹ, Nicky, nhưng mẹ đã nghĩ đó là cách thoát. Mẹ còn trẻ và kinh hãi, và những cô con gái nhà tử tế không có con ngoài giá thú."

Anh ôm bà vào lòng. "Dĩ nhiên, Ellie. Con hiểu."

"Ôi," bà nói tiếp, "Charles muốn có con. Anh ấy đã sẵn lòng phá hủy cuộc hôn nhân của mình để có con. Anh ấy có lẽ đã làm khác đi nếu không vì ba lần sảy thai của Miriam. Anh ấy không chắc rằng chị sẽ cho anh một đứa con hay không. Và mẹ thì có cái thai ba tháng."

"Vì vậy Miriam đã được biết. "Anh biết việc ấy quá rõ.

"Chị ấy đã bị chấn động, dĩ nhiên. Chị ấy không thể tin rằng chính người em gái của mình lại làm một việc như thế. Từ ngày đó chị ấy đã ghét mẹ đến thế nào! Và chị ấy cũng ghét Charles nữa, không bao giờ tha thứ cho anh. Cuối cùng chị ấy đi đến ghét con, người duy nhất vô tội trong toàn bộ vụ việc đó. Chị ấy chưa bao giờ trở lại như cũ, Nicky. Nỗi đau khổ lớn nhất của chị ấy là mẹ có thể cho Charles đứa con trai anh ấy muốn. Chị cảm thấy đã thất bại với anh, nhưng chị mắng mỏ anh ấy, và mẹ, vì đã cản trở trước khi chị ấy có cơ hội thử lại. Nỗi đau khổ đó trở thành một con quái vật sau nhiều năm. Miriam không phải luôn giống như chị ấy bây giờ. Mẹ có trách nhiệm, vì mẹ đã có thể ngăn Charles trong cái đêm con được thụ thai. Mẹ có thể, nhưng mẹ đã không làm."

"Vì Chúa, Ellie, dì đã nói rằng bà ta đã không còn yêu ông ấy từ lúc đó."

"Mẹ biết, nhưng chị ấy có thể quay lại yêu anh ấy." Sau một lúc, yên lặng trầm ngâm, bà tiếp tục. "Chúng ta là chị em, nhớ không. Điều đó có ý nghĩa nào đó. Thậm chí chị ấy đã quên đi nỗi oán giận của mình trong suốt thời gian mẹ sinh, vì đó là một ca đẻ khó, và chị ấy đã nghĩ mẹ có thể chết. Mẹ đã có thể yêu cầu chị ấy hứa lúc đó rằng chị ấy sẽ không bao giờ chối bỏ con trước công luận. Mẹ đã hi vọng chị ấy sẽ yêu con, nhưng ngay cả lúc đó mẹ cũng sợ rằng chị ấy sẽ không. Vì vậy mẹ đã bắt chị ấy phải hứa, và chị đã thề. Nhưng chị ấy cũng bắt mẹ hứa rằng mẹ sẽ không bao giờ nói cho con biết mình là mẹ con. Mẹ muốn nói cho con không biết bao nhiêu lần, nhưng mẹ đã thề, và mẹ không thể. Và sau khi cha con chết, Rebecca đã cảnh báo mẹ để nó một mình."

"Bà biết toàn bộ câu chuyện?"

Eleanor gật đầu. "Mẹ vẫn không nghĩ mẹ sẽ nói cho con nếu Regina không khăng khăng đòi."

"Vợ con là một viên ngọc quý, phải không, mẹ?"

Đó là lần đầu tiên anh gọi bà như thế, và khuôn mặt của Eleanor bừng sáng.

"Đủ lâu để con nhận ra điều đó đấy," bà nói.

"Ồ, con luôn biết cô ấy tuyệt vời. Chỉ vì con đã mười phần ngu ngốc về cô ấy. Làm sao con có thể trách mẹ vì điều mẹ đã làm khi mà nỗi sợ hãi về tai tiếng con hoang cũng khiến con suýt mất Regina xinh đẹp của mình? Cái tai tiếng đó đã điều khiển con giống như nó điều khiển mẹ."

"Vậy con sẽ làm lành với con bé?" bà hỏi anh một cách đòi hỏi.

"Con thề. Và mẹ, mẹ thân yêu, sẽ quay lại Silverley vì điều tốt đẹp."

"Ôi, không Nicky! Ý mẹ là, à... Đức ngài Barrett và mẹ - "

"Quái quỷ thật, ý mẹ là con đang mất mẹ vào tay một người đàn ông khác khi con chỉ vừa mới tìm thấy mẹ?" anh kêu lên, nhưng hồi hộp vì bà. "Ai, con có thể hỏi, là Đức ngài Barrett?"

"Con biết ông ấy. Ông ấy sống ở gần chỗ Rebecca, và con đã gặp ông ấy ở đó nhiều lần rồi. Và không có vẻ gì là Dicken và mẹ sẽ không thăm viếng đây thường xuyên. Dù sao thì, đứa cháu nội đầu tiên của mẹ sống ở Silverley."

Họ nhìn nhau im lặng trong một lúc lâu. Anh vui mừng cho bà. Bà vui mừng cho anh. Họ đã tới con đường dài đầy khó khăn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích