Về tới nhà, Tô Mạch tự động lược bỏ sự kiện công viên trò chơi, chỉ kể với Lập Hạ chuyện bực mình ở lễ tốt nghiệp. Chẳng ngờ nghe xong, Lập Hạ cười như được mùa.

Tô Mạch bức xúc: “Sao tớ lại có cảm giác cậu với tên họ Tần kia cấu kết chơi xỏ tớ thế hả?”.

Lập Hạ “hả” một tiếng, Tô Mạch lại nói: “Còn không phải? Là bạn rất rất rất rất tốt của tớ, chẳng lẽ cậu không nên đứng về phe tớ, bày tỏ sự căm giận đối với anh ta ư?”

“Nhưng cậu với anh ta đâu phải kẻ địch, hai người là tình nhân cơ mà!”

“Hả?”

“Tình nhân!”

“Cậu thắng!”

Tô Mạch đã tiếp nhận đề cử của giáo sư, thi nghiên cứu sinh tại trường. Cô hỏi Lập Hạ dự định như thế nào sau khi ra trường.

Lập Hạ nói: “Chưa biết nữa, đến đâu hay đến đó vậy. Lúc trước đã đồng ý lời mời của một toà soạn nhỏ rồi, hôm qua họ vừa gọi điện kêu tớ đến thử việc ba tháng. Lương chính thức cũng tạm ổn. Chắc là tớ sẽ không thi nghiên cứu sinh đâu, cậu cũng biết tớ còn phải kiếm tiền phụng dưỡng bố mẹ nữa mà!”

Tô Mạch không đáp lời. Lát sau, cô thấy Lập Hạ nhìn ra cửa sổ, nói: “Tớ muốn lăn lộn ngoài xã hội rồi”.

Để chúc mừng Tô Mạch và Lập Hạ tốt nghiệp, hôm sau Tần Sở hào phóng mở tiệc ăn mừng. Việc này thực ra cũng chẳng có gì khoa trương cả, chỉ có điều xưa nay Tần Sở chưa từng rộng rãi với Tô Mạch như vậy, cho nên cô không khỏi kinh ngạc khi nghe Tần Sở nói sẽ mời khách.

Lúc taxi lên cầu vượt, Tô Mạch và Lập Hạ đều trông thấy tấm bảng điện quảng cáo to đùng ngoài cửa xe. Hai cô đờ người ra.

Lưu Minh Nghĩa ngồi ở ghế trước quay đầu lại hỏi: “Tô Mạch, bạn trai cậu làm nghề gì?”.

Tô Mạch ngẩn ra. Cô không biết cụ thể Tần sở làm công việc gì, hiểu biết về anh chỉ gói gọn trong bốn chữ: ác khẩu ác tâm. Vậy nên, cô ậm ừ trả lời qua loa: “Bán hàng đa cấp!”.

Thế mà Lưu Minh Nghĩa cũng tin thật, anh ta hét toáng lên: “Cái gì? Cố An Sênh không thích cậu thì cậu cũng không nên ngốc nghếch đến mức đó chứ Tô Mạch!”.

Cái tên vốn đã bị bụi bặm năm tháng phủ đầy bỗng nhiên bị nhắc đến, sắc mặt Tô Mạch chợt trầm xuống. Lập Hạ bất mãn gõ vào đầu Lưu Minh Nghĩa: “Đúng là đồ đại ngu đần!”.

Lưu Minh Nghĩa sững sờ hồi lâu mới lên tiếng: “Lập Hạ, trình độ làm tổn thương người khác của cậu càng ngày càng lên tay!”.

Tô Mạch chẳng còn tâm trí đâu để ý tới cuộc đấu khẩu của hai người họ nữa. Cô ngoảng mặt nhìn ra ngoài cửa xe.

Thật kỳ lạ, trước đây rõ ràng cô đã nhận định rằng thành phố này không hợp với mình, nhưng sau vài năm gắn bó, cô lại có cảm giác rất đỗi thân thuộc. Hoá ra là như vậy, chỉ có con người luôn cố gắng để thích ứng với hoàn cảnh sống, chứ không bao giờ hoàn cảnh sống chủ động làm thân với con người. Ở đâu cũng thế, tất cả đều phụ thuộc vào ciệc bạn có sẵn sàng chấp nhận hay không.

Taxi dừng trước cửa nhà hàng. Vừa vào cửa, Lưu Minh Nghĩa đã bắt đầu liến thoắng như bắn súng liên thanh: “Sao tớ có cảm giác bữa cơm này sẽ khiến tớ ăn không ngon, tim đập loạn xạ thế nhỉ?”.

Lập Hạ mắng: “Người ta đều nói tôi không có phúc, càng không được hưởng phúc. Nhưng hôm nay đem so với cậu, tôi thấy bản thân vẫn còn sướng chán”.

Tô Mạch tặng cho Lưu Minh Nghĩa một cái nhìn đồng cảm.

Sau khi ba người vào phòng riêng, nhân viên phục vụ đang định đưa thực đơn thì một người khác có vẻ là quản lý tiến đến nói: “Giám đốc Tần đã đặt món trước rồi, cậu ra ngoài đi. Lúc nào cần sẽ gọi”.

Anh nhân viên kia gật đầu rồi quay ra. Đúng lúc này cửa phòng mở toang. Tần Sở mặc một bộ quần áo thoải mái khác hẳn thường ngày, mái tóc đã được cắt ngắn hơn để lộ tinh thần có vẻ đang rất phấn chấn. Anh nhìn khắp căn phòng một lượt, sau đó mới thong thả bước về phía Tô Mạch.

Lập Hạ biết ý, ngồi cách Tô Mạch một ghế. Tần Sở mỉm cười với cô rồi ngồi vào vị trí ở giữa. Vì nụ cười ấy mà Lập Hạ chợt nghĩ, người đàn ông này đúng là mầm tai hoạ.

Vừa mới yên vị thì chuông điện thoại reo, Tần Sở vô tư nghe máy: “Nói!”.

Không biết đối phương nói gì, anh bịt điện thoại lại và hỏi ý kiến ba người Tô Mạch: “Có hai người bạn của anh tới, không vấn đề gì chứ?”.

Tô Mạch thầm nghĩ: Tần đại nhân nhà anh muốn làm thì ai dám không đồng ý?

Lưu Minh Nghĩa nhỏ giọng lầm bầm: “Có phải những bậc anh tài đều mang trong người khí thế bức bách như vậy không?”.

Lập Hạ quay sang cười: “Lưu Minh Nghĩa, tôi không biết có phải bậc anh tài nào cũng như thế không, nhưng tôi có thể chắc chắn là cậu vĩnh viễn sẽ không có thứ khí chất đó! Giám định hoàn tất!”.

Lưu Minh Nghĩa hậm hực: “Tớ thật sự không có lấy một ưu điểm nào hay sao? Tớ kém cỏi đến thế sao?”.

Không muốn khiến đối phương thất vọng, Lập Hạ bèn đáp: “Vẫn còn cách kém cỏi một khoảng xa”.

Lưu Minh Nghĩa vô cùng ảo não, tự nhiên chuốc lấy nỗi hổ thẹn không đáng có.

Bà chị của tôi, chị có thể đừng thẳng thừng đến mức ấy được không?”

Lúc này, Tần Sở đã gác máy, các món ăn cũng bắt đầu được dọn lên. Mặc dù anh nói mọi người cứ tự nhiên dùng trước, lát sẽ gọi thêm, nhưng cả nhóm Tô Mạch đều không đụng đũa, kiên quyết đợi hai người bạn của Tần Sở đến.

Buổi trưa Tô Mạch và Lập Hạ chỉ ăn một chút cháo nên dạ dày réo ầm ầm. Nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn, hai cô vô cùng thèm thuồng, nhưng vẫn phải gắng đè cơn đói vì phép lịch sự.

Lưu Minh Nghĩa đúng là người kiên trì, nhìn sắc mặt anh cậu ta có vẻ chẳng sốt ruột chút nào. Lập Hạ chịu không nổi, quay sang thì thầm: “Tớ đói quá!”. Không rõ có phải Lưu Minh Nghĩa vẫn đang giận dỗi chuyện ban nãy không mà lại bắt bẻ Lập Hạ: “Muốn khởi động trước rồi à? Xin cậu đấy, có thể giả vờ làm thiếu nữ rụt rè một chút được không?”.

Rụt rè? Lập Hạ cô mà phải rụt rè?

Giữa lúc Lập Hạ cầm lấy chiếc thìa đang định cốc lên đầu Lưu Minh Nghĩa thì cửa phòng được mở ra.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía hai vị khách mới tới. Không chỉ có Lập Hạ, cả Tô Mạch cũng không dám tin vào mắt mình.

Bạch Lâm đang khoác tay Chu Gia Ngôn, vừa đi vừa dịu dàng hỏi: “Rốt cuộc là ai thế?”.

Do vừa xuống máy bay, chưa kịp điều chỉnh chênh lệch múi giờ nên thần sắc Chu Gia Ngôn có vẻ uể oải.

“Một ông anh chơi khá thân.”

Lúc ấy, bàn tay cầm chiếc thìa của Lập Hạ khựng lại giữa không trung. Ánh mắt của cô và Chu Gia Ngôn dường như đã giao nhau, nhưng thời gian rất ngắn, ngắn đến mức có thể coi như không có gì.

Từ khoảnh khắc trông thấy Lập Hạ, sự chú ý của Bạch Lâm chưa từng dời sang đối tượng khác. Cô nàng bám chặt cánh tay Chu Gia Ngôn như sự anh sẽ bị ai đó cướp mất, đến khi ngồi vào bàn mới cực chẳng đã phải buông ra.

Tần Sở đang định giới thiệu mọi người thì Chu Gia Ngôn đã lên tiếng trước.

“Hi!”

Chỉ một chữ, nhưng cũng đủ khiến Tô Mạch phải ngả mũ bày tỏ sự kính nể với Chu Gia Ngôn. Xuất ngoại một chuyến quả là không uổng! Một tiếng “Hi!” ngắn gọn đã bắt chuyện với tất cả mọi người, thậm chí chẳng có lấy một chút xấu hổ.

Sau đó, mọi người đều tập trung lo cho cái dạ dày, không ai nói thừa một lời. Thỉnh thoảng, Tần Sở và Chu Gia Ngôn qua lại vài câu, chủ yếu là về tình hình ở Anh. Ngay cả Lưu Minh Nghĩa bình thường nói nhiều nhưng hôm nay lại giữ im lặng một cách đáng nể.

Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Bạch Lâm liên tục bắn về phía mình, Lập Hạ dứt khoát ngẩng cao đầu, giơ ly rượu lên và nói: “Ở đây ngoài anh Tần Sở ra, mọi người đều vừa tốt nghiệp cả đúng không? Chúng ta nên cạn một ly chứ nhỉ?”.

Mặc dù tửu lượng của Tô Mạch không tốt nhưng người chị em của mình đã lên tiếng, cô không thể khước từ. Vì thế, cô cầm ly rượu của mình, định đứng dậy thì bị người ngồi bên giữ lại. Cô nhỏ giọng trách cứ Tần Sở: “Gì thế?”.

“Anh không muốn lát nữa phải khiêng một con lợn về nhà! Đặc biệt là lợn tăng trọng!”.

Nhớ lần trước đưa Tô Mạch tham gia yến tiệc, cô chỉ uống có mấy ly mà đã say mềm, tay chân khua loạn xạ, hại anh phải bế ra xe. Hôm nay mà để mặc cô uống, chắc anh chỉ còn nước để cô nằm ngủ luôn dưới đất.

Trong khi Tần Sở và Tô Mạch vẫn nhìn nhau bằng ánh mắt chết người thì Bạch Lâm đã lên tiếng, rõ ràng muốn thị uy với Lập Hạ.

“Gia Ngôn không phải mới tốt nghiệp đại học. Dưới sự hướng dẫn của giáo sư, anh ấy đã hoàn thành chương trình nghiên cứu sinh rồi. Mọi người ai cũng khen anh ấy có tàu năng thiên phú. Mình cũng rất tự hào về anh ấy”.

Nói xong, Bạch Lâm quay sang nhìn Chu Gia Ngôn, nụ cười trên mặt cô dịu dàng như dòng nước.

Lập Hạ cứng đờ người, chậm rãi thu tay về.

Đúng thế, cô không biết gì hết! Ngay cả chuyện Chu Gia Ngôn học gì, cô cũng không biết. Trước kia vì một phút nông nổi mà cô chạy sang Anh, nhưng rồi cuối cùng vẫn ra về tay không. Về sau, thông qua Cố An Sênh cô mới biết Chu Gia Ngôn học ngành Luật, nghe nói anh còn đạt được giải quán quân trong một cuộc thi biện luận nào đó. Lúc ấy, cô cảm nhận được rằng, hoá ra, cô và anh thực sự không nằm trên cùng quỹ đạo. Đúng là hai người từng gặp nhau, nhưng chỉ ở một điểm đó mà thôi, để rồi mãi mãi lạc mất nhau mỗi người một phương.

Chu Gia Ngôn, cậu thấy không? Cậu luôn chạy phía trước tôi, còn tôi, vĩnh viễn chẳng thể nào đuổi kịp cậu!

Tình cảm của tôi với cậu cũng vậy! Ngay từ lúc bắt đầu, nó đã bị cậu bóp nghẹt mà chẳng thể kêu một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích