Anh quá già với kiểu chuyện tào lao này rồi, Grant Sullivan cáu kỉnh nghĩ. Anh đang làm cái quái gì mà luồn lách ở đây, khi mà anh tự hứa với lòng là không bao giờ đặt chân đến rừng rậm một lần nữa? Anh có nhiệm vụ giải cứu một quý cô thuộc xã hội đầu to óc trái nho, nhưng từ những gì anh thấy trong hai ngày qua, được sự bảo vệ của pháo đài rừng rậm, anh nghĩ cô ta có lẽ không muốn được giải thoát đâu. Cô ta trông như thể đang trải qua khoảng thời gian êm đẹp trong đời mình vậy: vui cười, đùa cợt, nằm bên hồ trong cái nóng ban ngày.

Cô ta ngủ trễ; cô ta uống champagne trên sân đá. Cha cô ta hầu như là mất trí vì lo lắng, nghĩ rằng cô ta đang chịu đựng tra tấn tồi tệ bởi kẻ bắt giữ cô. Thay vào đó, cô ta thơ thẩn cứ như là đang nghĩ hè trên Riviera. Cô ta chắc chắn là không bị hành hạ rồi. Nếu có bất cứ ai bị tra tấn, Grant nghĩ với cơn giận đang bùng lên, thì người đó chính là anh.

Lũ muỗi theo cắn anh, đám ruồi thì châm chích, mồ hôi thì túa ra như suối, và chân anh thì đau nhức vì ngồi một chổ quá lâu. Anh lại ăn lương khô nữa và quên mất việc mình ghét cái thứ lương khô đó đến thế nào. Rồi sự ẩm thấp làm những vết thương cũ của anh đau âm ỉ, mà anh thì có quá nhiều vết thương cũ để mà đau. Chẳng nghi ngờ gì điều đó: anh rõ thật già mất rồi.

Anh 38 tuổi, và trải qua nữa đời người dính líu với chiến tranh, ở đâu đó. Anh mệt mỏi rồi, đủ mệt để mà ra quyết định cách đây một năm, anh không muốn gì hơn là mỗi sáng được thức dậy trên cùng một chiếc giường. Anh không muốn bầu bạn hay lời khuyên hay bất cứ thứ gì, ngoại trừ được rời khỏi cái địa ngục đó một mình. Khi anh muốn rủ bỏ, anh bỏ tất.

Anh không hoàn toàn ẩn dật trên núi để mà sống trong hang động, nơi mà anh không phải thấy hoặc nghe được người khác, mà là cân nhắc kỹ lưởng. Thay vào đó, anh mua một trang trại đổ nát ở Tennessee, ngay bên triền núi, và để cây xanh chữa lành cho anh. Anh đã rút lui rồi, nhưng mà có vẻ chưa đủ xa: họ vẫn biết làm thế nào để tìm ra anh. Anh chán nản cho rằng danh tiếng của anh là điều tất nhiên để ai đó biết được chổ của anh mọi lúc. Bất cứ đâu có việc cần kêu gọi chuyên gia trong rừng rậm, họ gọi cho Grant Sullivan.

Một cử động trên nền đá gây sự chú ý của anh, và anh thận trọng di chuyển ổ bánh mì một chút để lấy tầm nhìn rõ ràng. Cô ta ở đó, diện hết cỡ trong chiếc đầm hai dây và đôi giày cao gót phù phím, với cái kiếng mát khổng lồ che đôi mắt. Cô ta cầm một quyển sách và một chiếc ly cao chứa thứ gì đó trông có vẻ rất mát; gấp gọn người một cách khéo léo trên chiếc ghế dựa, và chuẩn bị giết thời gian buổi trưa oi bức. Cô ta vẫy tay với những tên bảo vệ, những tên tuần tra đồn điền và làm lóe mắt họ bằng nụ cười lúm đồng tiền của cô ta. Chết tiệt cái vẻ đẹp của cô ta, không thèm dấu đi dù chỉ một chút! Tại sao cô không thể ở quanh sự che chở của cha cô đi, thay vì đi khắp thế giới để chứng minh cô độc lập thế nào. Tất cả những gì cô chứng minh được là cô có tài năng đáng chú ý, tài đặt mình vào tình trạng nước sôi lửa bỏng.

Tội nghiệp cái tên ngốc nhỏ bé ngớ ngẫn, anh nghĩ. Cô ta thậm chí có thể không nhận ra rằng cô ta là một trong những nhân vật trung tâm trong cái trò gián điệp bẩn thỉu, mà có ít nhất 3 tổ chức và nhiều bè phái khác, tất cả kẻ địch, tranh giành để tìm ra cuộn vi phim bị mất. Điều duy nhất giữ được mạng cô ta cho đến giờ là không ai biết chắc liệu cô ta biết được bao nhiêu, hay là cô ta biêt tất cả rồi. Anh tự hỏi liệu cô ta có liên quan đến hoạt động gián điệp của Geoge Persall không, hay cô ta chỉ là nhân tình của ông ta, thư ký cao cấp chẳng hạn? Liệu cô ta có biết cuộn vi phim ở đâu không, hay Luis Marcel, người đã biến mất, có được nó rồi? Điều duy nhất mà mọi người đều biết chắc là George Persall đã từng sở hữu cái vi phim đó. Nhưng ông ta chết vì nhồi máu cơ tim mất rồi - trong phòng ngủ của cô ta - và không thể tìm ra cái đoạn vi phim đó. Có khi nào Persall đã chuyển nó cho Luis Marcel? Marcel đã biến mất 2 ngày trước khi Persall chết - nếu anh ta có đoạn phim đó, anh ta chắc chắn không tiết lộ. Người Mỹ muốn có nó, người Nga muốn nó, lực lượng Sandinista muốn nó, mọi nhóm nổi loạn ở Trung và Nam Mỹ muốn nó. Chết tiệt, Sullivan nghĩ, như những gì anh biết, thậm chí người Eskimo cũng muốn.

Vậy thì đoạn phim ở đâu chứ? George Persall đã làm gì với nó? Nếu ông ta thực sự đã chuyển cho Luis Marcel, ai là đầu mối liên lạc của ông ta, và rồi Luis ở đâu? Liệu Luis có bán nó cho người ra giá cao nhất không? Điều đó còn chưa chắc. Grant biết con người Luis, họ từng có nhau trong hoàn cảnh khó khăn và anh tin Luis, điều đó nói lên nhiều điều.

Các cơ quan chính phủ đã săn tìm đoạn phim đặc biệt này cả tháng nay. Một chuyên viên cao cấp chuyên nghiên cứu vi phim ở California đã thỏa thuận bán đoạn phim đã rửa của anh ta cho bộ công nghệ phân loại lazer thuộc chính phủ, công nghệ đó có thể đặt vũ khí lazer vào không gian trong tương lai gần. Nhân viên an ninh bảo vệ đoạn phim đã nghi ngờ người đàn ông đó và cảnh báo với cơ quan chức năng có thẩm quyền; theo đó họ tóm được tên ủy viên trong lúc đang giao dịch. Nhưng hai người đứng ra mua đã trốn thoát cùng với đoạn phim. Vậy thì một trong hai người đó đã chơi trò hai mặt và cuỗm mất đoạn phim, đến Nam Mỹ và vạch ra một phi vụ cho riêng mình. Các cơ quan đặc vụ ở Trung và Nam Mỹ đã được cảnh báo, và một đặc vụ người Mỹ ở Costa Rica đã liên hệ được với người đàn ông đó và đặt một cái bẫy để mua lại đoạn phim. Mọi thứ trở nên rối tung vào lúc đó. Thương vụ đó đã hóa thất bại, người đặc vụ bị thương, nhưng anh ta thoát được cùng đoạn phim. Lẽ ra nó đã bị hủy vào thời điểm đó, nhưng chưa. Làm cách nào đó mà đặc vụ viên đó đã giao nó cho Goerge Persall, người có thể tự do đến và đi khỏi Costa Rica nhờ vào những mối liên hệ công việc của anh ta. Ai lại có thể nghi ngờ George Persall có liên quan đến hoạt hoạt động tình báo chứ? Anh ta luôn có vẻ chỉ là một doanh nhân đơn thuần, cùng với niềm đam mê nơi những “cô thư ký” bóng bẩy - một điểm yếu mà bất cứ người Latin nào cũng hiểu. Chỉ một vài đặc vụ biết về Persall, Luis Marcel là một trong số đó, và điều đó khiến anh ta làm việc hiệu quả một cách khác thường. Nhưng trong trường hợp này, George bị bỏ lại trong bóng tối, người đặc vụ bị sốt vì vết thương và đã không bảo George hủy đoạn phim đó đi.

Luis Marcel có trách nhiệm liên hệ với George, nhưng thay vào đó anh ta biến mất. Còn George, người có vẻ cực kỳ khỏe mạnh, đã chết vì nhồi máu cơ tim... và không ai biết đoạn phim đi đâu rồi. Những người Mỹ muốn chắc rằng công nghệ đó không lạc vào tay bất cứ ai khác; người Nga thì cực kỳ muốn có nó, mỗi nhà cách mạng trên nữa địa cầu muốn có nó để bán với giá cao nhất. Với số tiền mà một phần nhỏ của đoạn phim có thể mang lại, người ta có thể mua cả một kho vũ khí, khơi mào các cuộc cách mạng.

Manuel Turego, trưởng cơ quan an ninh quốc gia ở Costa Rica, là một người rất thông minh; hắn ta là một gã khốn, Grant nghĩ, nhưng là một gã khốn rất thông minh. Hắn ta nhanh chóng bắt cóc cô Priscilla Jane Hmilton Greer và mang cô ta đến một đồn điền xa xôi được bảo vệ cẩn mật. Có lẽ hắn bảo cô ta rằng cô ta được bảo vệ che chở, và cô ta có lẽ cũng đủ ngốc đến nổi rất biết ơn hắn vì đã bảo vệ cô ta. Tuergo diễn một màn quá tuyệt, cho đến giờ hắn cũng chưa tổn hại gì cô hết. Hắn rõ ràng biết cha cô là người rất giàu, có thế lực, và thật là chẳng khôn ngoan tí nào khi chọc điên những kẻ giàu sang và có thế lực nếu không cần thiết. Turego đang chơi trò chờ đợi; hắn đợi Luis Marcel lộ diện, đợi đoạn phim xuất hiện, vì cuối cùng phải như thế. Đúng lúc đó, hắn có Priscilla; hắn có khả năng chờ đợi. Liệu cô ta có biết gì hay không, cô ta cũng có giá trị với hắn như là một công cụ đàm phán, liệu có là cái gì khác nữa chứ.

Từ lúc Priscilla biến mất, cha cô ta đã phát điên. Ông đã kêu gọi các nhà chính trị có thế lực, nhưng ông phát hiện ra rằng không ai trong số đó nợ ông để có thể mang Priscilla khỏi Turego. Cho đến khi Luis xuất hiện, chính phủ Mỹ sẽ không nhấc một ngón tay để giải thoát người phụ nữ trẻ đó. Bối rối về việc liệu cô ta có thật sự biết hay không biết về bất cứ điều gì, cái khả năng trêu ngươi là cô ta có thể biết chổ của đoạn phim, dường như đã làm giảm cường độ săn lùn Luis. Việc cô ta bị giam giữ có thể cho anh ta không gian anh ta cần bằng cách đẩy sự chú ý đi khỏi.

Cuối cùng, tuyệt vọng vì lo lắng và điên tiết do thiếu sự hồi đáp của chính phủ, James Hamilton quyết định tự giải quyết vụ này. Ông ta chi nhiều tài tiền để tìm ra chổ con gái mình, và rồi mắc kẹt ở đó do không thể tiếp cận vùng đồn điền được bảo vệ chắc chắn đó. Nếu ông điều đủ người để lùng sụt khắp thuộc địa, ông nhận ra, có một khả năng lớn là con gái có thể bị giết trong trận chiến đó. Rồi ai đó đã đề cập đến cái tên Grant Sullivan.

Một người giàu có như James Hamiton có thể tìm ra ai đó, kẻ không muốn bị tìm thấy ấy, thậm chí là một đặc vụ cảnh giác, đã từ bỏ đế chế cũ, đã tự chôn mình tận trên núi Tennessee. Trong vòng 24 giờ, Grant đã ngồi đối mặt Hamilton, trong thư viện của một ngôi nhà vĩ đại có thể hét ra tiền.

Hamilton đã đề nghị sẽ trả hết phần thế chấp cho nông trại của Grant. Tất cả những gì ông muốn là con gái ông trở về, an toàn và khỏe mạnh. Gương mặt ông hằn lên những vết nhăn lo lắng, và có sự tuyệt vọng nơi ông rằng, có khi nhiều tiền hơn nữa sẽ làm Grant miễn cưỡng nhận việc này.

Cái khó trong việc giải cứu cô ta dường như quá lớn, thậm chí có lẽ là không vượt qua được; nếu anh có thể chọc thủng hệ thống an ninh của đồn điền - vài thứ anh thật sự chắc chắn - việc cứu được cô ra là điều gì đó hoàn toàn khác. Không chỉ vậy, mà Grant còn có kinh nghiệm để nhắc bản thân rằng, thậm chí nếu anh tìm ra cô ta, sự chênh lệch không thiên về khả năng cô ta còn sống hoặc là một con người có thể nhận biết. Anh đã không để mình suy nghĩ về việc gì có thể xảy ra với cô ta từ khi bị bắt cóc.

Nhưng việc tìm được cô ta quả thật dễ dàng một cách kỳ dị; ngay khi anh rời khỏi nhà của Hamilton, một gợi ý mới xuất hiện. Cách nhà Hamilton chưa đến một dặm, anh liếc vào kính chiếu hậu và phát hiện một chiếc sedan màu xanh bám đuôi anh. Anh nhướng một bên mày mỉa mai và tấp vào lề. Anh đốt xì-gà và nhàn rỗi hít vào khi đợi hai gã kia đến gần xe anh. “Xin chào, Curtis.”

Ted Curtis nghiêng người chồm ra cửa sổ xe, cười toe. “Đoán xem ai muốn gặp anh nào?”

“Chết tiệt” Grant chửi thề bực tức. “Được rồi, dẫn đường đi. Tôi không phải chạy suốt đến Virginia, phải không?”

“Không đâu, chỉ tới thị trấn kế tiếp thôi. Anh ấy đang đợi ở một nhà nghỉ.”

Cái sự kiện khiến Sabin cảm thấy cần thiết để rời trụ sở đã nói lên nhiều điều với Grant. Anh biết Kell Sabin lâu lắm rồi; người đàn ông không có dây thần kinh trong người, và nước đá chạy trong mạch của anh ta. Anh ta không phải một người thoải mái để loanh quanh, nhưng Grant cũng được biết một việc tương tự nói về chính anh. Không có luật lệ nào áp dụng cho hai người bọn họ, nhưng người có kiến thức sâu sắc như địa ngục, sống và săn lùng trong rừng rậm nơi không có luật lệ nào tồn tại. Sự khác biệt giữa họ là Sabin thì thoải mái trong cái u ám lạnh lẽo đó; đó là cuộc sống của anh ta - còn Grant thì không muốn gì hơn thế. Mọi thứ quá lâu rồi; anh cảm thấy mình trở nên ít là con người hơn. Anh bắt đầu mất đi ý thức anh là ai và tại sao anh lại ở đó. Không điều gì có thể phiền nhiễu nữa. Khoảnh khắc duy nhất anh thấy mình còn sống là trong suốt cuộc săn đuổi, khi chất adrenaline bơm qua tĩnh mạch và đốt cháy mọi ý thức của anh thành nhận thức sắc bén. Đạn dược hầu như cứu anh thay vì giết anh, bởi vì nó ngăn anh đủ lâu để bắt anh suy nghĩ lần nữa. Đó là khi anh quyết định rút lui.

25 phút sau, với tay anh cuộn tròn quanh tách café đậm và nóng, chân anh dựng thoải mái trên bàn café nhựa có hình vân gỗ, loại tiêu chuẩn của nhà nghỉ ấy, Grant làu bàu, “Được rồi, tôi ở đây rồi, nói đi.”

Kell Sabin chỉ cao 1m83, thấp hơn Grant khoảng 3cm, và hệ thống cơ bắp trên khổ người của cậu ta tiết lộ rằng cậu ta rất coi trọng việc giữ vóc dáng, dù không còn trực tiếp ra trận nữa. Cậu ta có mái tóc đen xậm - mắt đen - với làn da màu oliu - và ngọn lửa lạnh tanh trong năng lực của cậu ta phát ra một vùng sức mạnh xung quanh. Cậu ta không thể dò đoán được, và dè dặt như loài báo đi săn, nhưng Grant tin cậu ta. Anh không thể nói là anh thích cậu ta; Sabin không phải là người để làm bạn. Nhưng cuộc đời của họ đã bện chặt vào nhau hơn 20 năm, cho đến khi họ gần như tách hẳn nhau ra. Trong tâm trí, Grant thấy một tia sáng màu đỏ cam của hỏa lực, và anh đột ngột cảm thấy sự rậm rạp ẩm thấp của cánh rừng nhiệt đới, ngửi được mùi của cây cối mục nát, thấy ánh sáng phát ra từ các loại vũ khí... và anh cảm thấy, ở phía sau anh, rất gần, kề vai sát cánh, cũng là người đang ngồi đối mặt anh bây giờ. Những điều đó cũng hiện lên trong tâm trí cậu ta.

Một con người nguy hiểm, Kell Sabin. Các nhà cầm quyền đối đầu rất hân hạnh trả cả gia tài để tiếp cận cậu ta, nhưng Sabin không là gì hơn một cái bóng lướt trong anh nắng, vì cậu ta chỉ thị cho người của mình qua những màn che xám xịt.

Không một tia sáng biểu lộ cảm xúc nào trong đôi mắt, nhưng Sabin biết người đang ngồi đối diện bên kia là một đống lộn xộn lười biếng - một sự lười biếng dối trá, anh ta biết. Grant, nếu có là gì đi nữa, ngay cả khắc nghiệt và ỷ lại hơn cậu ta nơi chiến trường. Việc ngủ đông mất một năm không làm cậu ta mềm đi chút nào. Vẫn còn điều gì đó hoang dã nơi Grant Sullivan, cái gì đó nguy hiểm và không chế ngự được. Nó ở trong đôi mắt màu hổ phách luôn cảnh giác không ngừng của cậu ta, đôi mắt rực sáng màu vàng và dữ tợn như mắt đại bàng dưới hàng lông mày xậm. Mái tóc vàng sậm của cậu ta bờm xờm, xoắn xuống trên cổ áo, nhấn mạnh rằng cậu ta chưa được thuần hóa hoàn toàn. Cậu ta rám nắng, một vết sẹo nhỏ nơi cằm không rõ nét lắm, nhưng một đường mảnh xẹt ngang gò má bên trái có màu nhạt hơn tương phản trên làn da màu đồng của cậu ta. Chúng không phải là những cái sẹo xấu xí, mà là những ghi khắc về các trận chiến.

Nếu Sabin phải chọn ai đó truy tìm dấu vết con gái của Hamilton, anh ta sẽ chọn người đàn ông này. Trong rừng rậm, Sullivan rón rén như mèo vậy, anh có thể trở thành một phần của rừng, trộn lẫn vào trong đó, tận dụng nó. Cậu ta cũng hữu dụng trong thành phố, nhưng trong các địa ngục xanh trên thế giới thì không ai sánh bằng Grant được.

“Cậu sẽ tìm cô ấy chứ?” Sabin cuối cùng cũng cất giọng êm ru.

“Đúng vậy.”

“Vậy thì để tôi bổ sung nhé.” Hoàn toàn lờ đi sự thật rằng Grant không còn trong cơ quan mật vụ, Sabin nói với anh về đoạn phim. Anh ta kể về Goerge Persall, Luis Marcel, toàn bộ trò chơi mèo vờn chuột chết người, và cô nàng Priscilla nhỏ bé ngốc nghếch đang dính vào đó. Cô ta bị sử dụng như một bức bình phong cho Luis, nhưng Kell lo lắng cho Luis nhiều hơn một chút. Anh ta không phải là một người có thể biến mất, và Costa Rica không phải nơi bình yên nhất trên trái đất. Mọi thứ có thể xảy ra với anh ta. Nhưng, bất luận anh ta ở đâu đi nữa, anh ta cũng không thể ở trong tay bất cứ chính phủ hay bè phái chính trị nào, bởi vì mọi người vẫn đang săn lùng anh ta, và mọi người trừ Manuel Turego và chính phủ Hoa Kỳ thì đang truy tìm Priscilla. Thậm chí chính phủ Costa Rica cũng không biết Turego có người phụ nữ này trong tay; anh ta hoạt động một mình.

“Persall là một người bí ẩn có năng lực,” Kell cáu gắt thừa nhận. “Anh ta không chuyên nghiệp. Tôi thậm chí không có hồ sơ của anh ta.”

Nếu Sabin không có thông tin về Persall, anh ta có lẽ còn hơn những gì Sabin diễn tả; anh ta hoàn toàn vô hình. “Làm thế nào mà chuyện này bùng ra thế?” Grant nhè giọng, nheo mắt dần cho đến khi chúng chỉ còn là hai khe nhỏ xíu. Anh trông như thể đang buồn ngủ vậy, nhưng Sabin hiểu khác.

“Người của chúng ta bị bám đuôi. Chúng tấn công cậu ta ở cự li gần. Cậu ta đang mất trí vì sốt. Cậu ấy không thể tìm ra Luis nhưng vẫn nhớ làm thế nào để liên lạc với Persall. Không một ai biết cái tên Persall cho đến lúc đó, hay làm cách nào để tìm được anh ta khi cần. Người của ta chỉ giao đoạn phim cho Persall trước khi mọi thứ hỗn độn. Persall trốn thoát.”

“Người của ta thế nào?”

“Cậu ấy vẫn sống. Chúng ta đã cứu cậu ấy, nhưng không trước khi Turego động tay vào.”

Grant làu bàu. “Nghĩa là Turego biết chàng trai của chúng ta không bảo Persall hủy đoạn phim đi.”

Kell trông hoàn toàn căm phẩn. “Mọi người đều biết. Không có sự bảo mật dưới đó. Quá nhiều người buôn chuyện tào lao. Turego có một vết rò rỉ trong tổ chức của hắn, vậy nên sáng hôm sau nó đã là thông tin công cộng. Cũng sáng hôm đó, Persall chết vì nhồi máu cơ tim, trong phòng của Priscilla. Trước khi chúng ta đến. Turego đã bắt cô ấy rồi.”

Những sợi mi nâu xẫm che đi gần hết ánh nhìn đôi mắt Grant. Anh trông như thể sẽ bắt đầu ngáy bất cứ lúc nào. “Này? Cô ta có biết gì về đoạn phim không đó?”

“Chúng tôi không biết. Tôi đoán là không. Persall có nhiều thời gian để giấu nó đi trước khi đến phòng cô ấy mà.”

“Vì lý do chết tiệt gì mà cô ta không ở với cha cô ta, nơi cô ta thuộc về ấy?” Grant lẩm bẩm.

“Hamilton dựng cả địa ngục cho chúng ta để lôi cô ta ra khỏi đó, nhưng chúng thật sự không tác dụng. Cô ta là một cô nàng tiệc tùng. Đã ly hôn, thích có nhiều thời gian vui thú hơn là làm gì đó có tính chất xây dựng. Thật ra Hamilton đã truất quyền thừa kế của cô ta cách đây nhiều năm, và cô ta lang thang toàn cầu từ đó. Cô ta ở với Persall vài năm. Họ chả ngại ngùng gì mối quan hệ đó. Persall thích có loại phụ nữ lòe loẹt trong vòng tay, và anh ta chu cấp cho cô ta. Anh ta luôn có vẻ là một gã dể tính vui thích, rất hợp với kiểu của cô ta. Tôi chắc như quỷ là anh ta không bao giờ xem mình là một người đưa tin, đặc biệt là một kẻ đủ sắc bén để mà lừa tôi.”

“Tại sao cậu không đi và cứu cô gái đó đi?” Grant đột ngột hỏi, và mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Kell, tia nhìn vàng rực và lạnh tanh.

“Có hai lý do. Thứ nhất, tôi không nghĩ là cô ta biết gì đó về đoạn phim. Tôi phải tập trung vào việc tìm nó, và tôi cho là điều đó có nghĩa là tìm ra Luis Marcel. Hai, cậu là người làm việc này tốt nhất. Tôi nghĩ thế khi tôi... àh... sắp xếp để cậu rơi vào tầm ngắm của Hamilton.”

Thế nên Kell tiến hành cứu cô gái đó ra, xét cho cùng là vậy, nhưng bắt đầu việc đó theo lối lòng vòng của riêng cậu ta. Tốt thôi, ở phía sau hậu trường là cách duy nhất mà cậu ta có thể phù hợp. “Cậu sẽ không gặp vấn đề gì trong việc nhập cảnh Costa Rica.” Kell nói. “Tôi đã sắp xếp rồi. Nhưng nếu cậu không thể cứu cô gái...”

Grant bật dậy, một gã hoang dã da ngăm đen duyên dáng, lặng lẽ và chết chóc. “Tôi biết rồi,” anh nói lặng. Không ai trong số họ phải nói ra, nhưng cả hai đều biết rằng một viên đạn vào đầu cô ta sẽ tử tế hơn rất nhiều so với những gì sẽ xảy ra một khi Turego xác định rằng cô biết chổ giấu đoạn phim. Giờ cô bị bắt giữ chỉ vì điều kiện an toàn, nhưng nếu đoạn phim không xuất hiện, cô sẽ là mối liên kết duy nhất còn lại với nó. Lúc đó thì mạng sống của cô không đáng giá một đồng niken.

Thế nên bây giờ anh ở Costa Rica, tận sâu trong rừng mưa nhiệt đới và khốn kiếp cái là quá gần biên giới Nicaraguan vì tiện lợi. Loanh quanh bên toán người nổi loạn, quân nhân, nhà cách mạng và những tên rõ ràng là khủng bố làm con người khổ sở, những con người chỉ muốn sống cuộc đời giản dị của họ trong hòa bình, mà không dính dáng gì tới Priscilla. Cô ta có thể là một công chúa nồng cháy, điệu đà nhấm nháp ly nước, lờ đi cánh rừng đang lấn dần biên giới đồn điền và phải bị cắt bớt đều đặn.

Tốt, anh nhìn đủ rồi. Đêm nay là thời điểm đúng đắn. Anh biết lịch của cô ta, biết thông lệ của những gã cận vệ, và biết cả các tuyến du lịch. Anh không thích phiêu lưu xuyên rừng vào ban đêm, nhưng làm gì có sự chọn lựa nào. Anh phải mất nhiều giờ kéo cô ta ra khỏi đây trước khi ai đó phát hiện cô ta biến mất; may thay, cô ta luôn ngủ dậy trể, ít nhất là 10h sáng. Không ai nghĩ gì nếu cô ta không xuất hiện cho đến 11h. Cho đến lúc đó, họ đã đi xa rồi. Pablo sẽ đón họ bằng trực thăng vào sáng mai, được chỉ định không lâu sau bình minh.

Grant chầm chậm quay lại từ bìa rừng, luồn vào dãy cỏ dày cho đến khi nó trở thành một tấm màn chắc chắn che khuất anh từ ngôi nhà. Chỉ khi anh đứng lên, bước đi yên lặng và tự tin, vì anh đã lo chu đáo các lối đi và chuông báo động khi anh phát hiện chúng. Anh đã ở trong rừng ba ngày rồi, di chuyển thận trọng quanh vành đai của đồn điền, cẩn thận xem xét các lớp của ngôi nhà. Anh biết cô gái đó ngủ ở đâu, và cách nào để vào đó. Không thể nào tốt hơn nữa, Turego không có trong nhà. Hắn ta đã đi hôm trước, và chưa quay lại cho đến giờ, Grant biết hắn không đang về đây. Chạng vạng rồi, và di chuyển trên sông lúc trời tối không an toàn.

Grant biết chính xác dòng sông này nguy hiểm thế nào, đó là lý do tại sao anh sẽ mang cô ta xuyên qua rừng. Dù đi đường sông nguy hiểm, nhưng nó là tuyến đường hợp lý mà họ nên đi. Nếu tình cờ điểm khởi hành của cô ta bị phát hiện trước khi Pablo đón họ, việc truy tìm sẽ được tập trung dọc bờ sông, ít nhất là một khoảng thời gian. Đủ lâu để họ đến được chiếc trực thăng, anh hy vọng thế.

Anh đã phải đợi nhiều giờ trước khi có thể vào nhà và cứu cô ra. Như vậy sẽ làm mọi người mệt mỏi, chán nản và buồn ngủ. Anh vạch một đường tới khu khai hoang nhỏ, nơi anh cất giấu vũ khí, và kiểm tra cẩn thận vì rắn rít, đặc biệt là loại rắn Fer-de-lance (loại rắn này có vảy nhung màu nâu xám và phong chú, có rất nhiều ở Trung Mỹ, loại to nhất, đáng sợ nhất ở Costa Rica.), nó thích nằm trong khu khai hoang và đợi bữa ăn tiếp theo của nó. Sau khi chắc chắn an toàn, anh ngồi xuống một cái cây ngã để hút một điếu xì-gà. Anh uống nước nhưng không đói. Không cho tới thời điểm nào đó của ngày mai. Khi việc này chưa xong anh không thể ăn, anh quá căng thẳng, tất cả các giác quan được tăng cường để mà một âm thanh nhỏ nhất trong rừng cũng va như sấm vào màn nhỉ. Chất adrenaline đang chảy qua tĩnh mạch, nâng anh lên cao đến nổi anh có thể hiểu tại sao người Viking cáu tiết suốt trận chiến. Chờ đợi là việc hầu như không thể chịu được, nhưng đó là những gì anh phải làm. Anh kiểm tra đồng hồ lần nữa, mặt đồng hồ phản chiếu một chút văn minh trong rừng rậm, có thể nuốt chửng những người còn sống, và tức giận khi anh thấy hơn nữa giờ trôi qua.

Để bản thân anh có gì đó để làm, để làm dịu dây thần kinh căng thẳng của anh, anh bắt đầu đóng gói một cách ngăn nắp, sắp xếp mọi thứ sao cho anh có thể biết chính xác cái gì để ở đâu. Anh kiểm tra vũ khí và đạn dược, hy vọng anh không phải sử dụng chúng. Cái anh cần hơn tất thảy mọi thứ, nếu anh phải cứu cô gái ra ngoài, còn sống, là hành động hoàn toàn yên lặng. Nếu anh phải dùng súng cacbin hay súng lục tự động, anh sẽ lộ vị trí. Anh thích dao hơn, yên lặng chết người.

Anh cảm thấy mồ hôi chạy dọc sống lưng. Chúa ơi, với điều kiện cô gái đó có đủ đầu óc để giữ mồm miệng và không hét toáng lên khi anh kéo cô ta ra khỏi đó. Nếu phải làm, anh sẽ đánh cho cô ngất, nhưng như vậy sẽ làm cô trở thành trọng lượng chết khi mang cô xuyên rừng, cái mà vươn ra để quẩn chân anh như những ngón tay sống.

Anh nhận ra mình đang gập con dao lại, những ngón tay dài và gầy còm của anh trượt qua lưỡi dao với cú chạm của một người tình, và anh đẩy nó vào bao. Khốn kiếp cô ta, anh nghĩ chua chát. Vì cô ta, anh phải quay lại chổ nhộn nhịp nhất của mọi thứ, và anh có thể cảm nhận nó bắt giữ anh lần nữa. Đổ nhào vào nguy hiểm gây nghiện như ma túy vậy, và nó chạy trong tĩnh mạch anh lần nữa, đốt cháy anh, ăn mòn anh như axit - giết chết anh và đột ngột làm mãnh liệt thêm cảm giác của anh về cuộc sống. Chết tiệt cô ta, nguyền rủa cô ta xuống địa ngục đi. Tất cả điều này vì một đứa thuộc xã ngu ngốc đổ nát, thích giải khuây trên những cái giường khác nhau. Vẫn thế, những gót chân tròn của cô ta có lẽ đã giữ mạng của cô ta, bởi vì Turego tự cho mình đúng là một người tình.

m thanh buổi đêm của rừng rậm bắt đầu bủa vây anh: tiếng hét của những chú khỉ rú (loài này ở Nam - Trung Mỹ, đuôi dài quắp và hú to), tiếng xào xạc và líu lo và đằng hắng của cư dân sống về đêm khi chúng bắt đầu công việc. Anh nghe tiếng khục khặc của báo đóm Mỹ ở đâu đó gần bờ sông, nhưng anh không quan tâm những âm thanh quen thuộc của rừng rậm. Đây cũng coi là nhà anh. Sự kết hợp lạ kỳ của dòng máu trong anh và những kỹ năng anh học được khi còn bé trong đầm lầy phía nam Georgia khiến anh như một phần của rừng, như một con báo lãng vãng ở bìa sông. Dù cái bình phong dày cộm của anh chắn mọi ánh sáng, anh không thắp đèn hay bật đèn pin, anh muốn mắt mình điều chỉnh một cách hoàn hảo với bóng tối khi anh bắt đầu di chuyển. Anh dựa vào đôi tay và bản năng, biết rằng không có nguy hiểm cận kề. Nguy hiểm đến từ con người, không phải từ những động vật nhút nhát trong rừng. Chừng nào mà những âm thanh ồn ào đó còn bao vây anh, anh biết không có con người đến gần.

Lúc nữa đêm, anh bật dậy và bắt đầu di chuyển một cách thận trọng qua lộ trình anh đã vạch ra trong đầu, động vật và côn trùng quá yên chí bởi sự có mặt của anh đến nổi kêu vang ầm ĩ không ngừng. Cảnh báo duy nhất anh cảm nhận được là một con Fer-de-lance hay một con rắn độc Nam Mỹ có lẽ đang lần theo lối mòn anh đi, nhưng đó là một cơ hội anh phải tận dụng. Anh cầm theo một cây gậy để dọn đường một cách yên lặng qua mặt đất trước mặt anh. Khi anh đến bìa khu thuộc địa, anh vứt cây gậy sang một bên và cúi xuống để khảo sát mặt đất, phải chắc chắn mọi thứ đúng như mong đợi, trước khi anh vào trong.

Từ nơi anh nấp, anh có thể thấy những tên canh gác đang ở vị trí mọi khi của họ, có lẽ buồn ngủ, ngoại trừ một người, gã tuần tra vòng ngoài, và gã cũng sẽ chợp mắt ngay thôi. Chúng cẩu thả, anh nghĩ khinh khỉnh. Chúng rõ ràng không nghĩ có bất cứ vị khách nào ở nơi xa xôi hẻo lánh như cái đồn điền hướng về thượng lưu này.

Anh quan sát chúng suốt ba ngày, anh biết phần lớn thời gian chúng đứng tán gẫu, hút thuốc, không quan sát bất cứ cái gì. Nhưng chúng vẫn ở đó, và những cây súng trường đã được lên đạn thật. Một trong những lý do Grant sống được đến tuổi 38 là anh có sự tôn trọng lành mạnh đối với vũ khí và những gì chúng có thể gây ra trên da thịt con người. Anh không dựa vào sự táo bạo, bởi vì nó đáng giá mạng người. Anh đợi. Ít nhất bây giờ anh có thể thấy, vì trời đêm trong xanh, và có sao mọc ở phía thấp chiếu sáng bầu trời. Anh không lo ánh sáng của trăng sao; có nhiều cái bóng có thể che phủ cử động của anh.

Tên canh gác ở góc trái ngôi nhà không di chuyển dù chỉ một inch từ khi Grant quan sát hắn ta, hắn ngủ gật. Còn gã đi tuần đã dựa vào một trong những cái cột phía trước ngôi nhà.

Một đóm đỏ lập lòe gần tay hắn nói với Grant rằng gã đang hút thuốc và nếu như gã theo đúng lệ thường, gã sẽ kéo mũ lưỡi trai qua mắt sau khi hút xong điếu thuốc, và ngủ đến sáng.

Lặng lẽ như hồn ma, Grant rời chổ nấp và di chuyển trên mặt đất, trượt từ cây này sang bụi kia, ẩn mình trong bóng tối. Không một tiếng động, anh leo lên hành lang dọc ngôi nhà, dán người sát vào tường và kiểm tra hiện trường lần nữa. Yên tĩnh và thái bình. Những gã canh gác này phụ thuộc quá nhiều vào mạng lưới cảm ứng đó mà không nhận ra rằng chúng có thể bị triệt phá.

Phòng của Priscilla ở phía sau. Nó có cửa kính lùa, có thể bị khóa, nhưng điều đó không làm anh bận tâm; anh có cách với các ổ khóa. Anh nhẹ bước tới cánh cửa, dùng sức đẩy trong yên lặng. Cánh cửa di chuyển một cách dễ dàng, và anh nhướng mày. Không khóa. Cô ta thật hiểu chuyện.

Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, một phân số của 1 inch và một khắc, anh đẩy cánh cửa mở cho đến khi có đủ chổ cho anh trượt qua. Anh dừng lại ngay khi ở trong phòng rồi, đợi cho mắt anh điều chỉnh lại. Sau ánh trăng, căn phòng dường như tối như trong rừng. Anh không động đậy, mà đợi, lấy thăng bằng và lắng nghe.

Anh nhanh chóng lấy lại tầm nhìn.

Căn phòng rộng và thoáng, với sàn gỗ mát lạnh được bao phủ bằng thảm rơm. Cái giường dựa vào bức tường bên phải anh, mờ ảo vì cái mùng phủ quanh. Anh có thể nhìn thấy xuyên qua cái mùng, những cái bìa nhàu nát, một đống nhỏ phía bên kia giường. Một cái ghế, một cái bàn tròn nhỏ và một chiếc đèn đứng được đặt bên này giường.

Những cái bóng dày đặc hơn ở bên trái anh, nhưng anh có thể thấy một cánh cửa, có lẽ cửa vào nhà tắm. Một tủ quần áo khổng lồ dựa vào tường.

Chậm rãi, nhẹ nhàng như một con cọp đang rình mồi, anh vòng qua bức tường, lẫn vào trong bóng tối gần tủ quần áo. Bây giờ anh có thể thấy một cái ghế ở đàng xa nơi cái giường, kế bên chổ cô nằm ngủ. Một bộ đồ trắng dài, có lẽ là đầm hoặc váy ngủ của cô, vắt ngang trên ghế. Cái ý tưởng cô có lẽ ngủ khỏa thân làm miệng anh đột ngột theo thói quen nhếch cười, nụ cười chả có chút thích thú nào. Nếu cô ta ngủ trần truồng, cô ta có thể sẽ chống lại như mèo hoang khi anh đánh thức cô. Đúng những gì anh cần. Vì lợi ích của cả hai, anh hy vọng cô ta có mặc đồ.

Anh di chuyển đến gần giường ngủ, mắt anh rơi trên một điểm nhỏ. Cô ta quá yên lặng... nhóm tóc loạt xoạt trên gáy anh cảnh báo, và anh bất giác lao về một phía, nhận một cú đánh trên vai thay vì trên cổ. Anh cuộn người, rồi bật dậy để đối mặt với kẻ tấn công anh, nhưng căn phòng vẫn tỉnh lặng và tối. Không gì chuyển động, thậm chí người phụ nữ trên giường cũng không. Grant lẫn vào bóng tối, cố gắng nghe tiếng thở nhè nhẹ, tiếng sột soạt của quần áo, bất cứ thứ gì. Sự yên lặng bao trùm căn phòng. Người tấn công đâu rồi? Cũng như Grant, hắn chuyển vào những nơi tối, đủ tối để che chở nhiều người.

Ai là người tấn công anh? Hắn ta đang làm gì ở đây, trong phòng ngủ của phụ nữ? Hắn có phải được cử đến để giết cô ta hay là hắn ta cũng đang cố đánh cắp cô ta từ tay Turego?

Đối thủ của anh có lẽ đang nấp trong góc tối bên tủ quần áo. Grant bật nhẹ con dao ra khỏi bao, rồi lại đẩy nó vào lại; tay anh lặng lẽ như con dao.

Ở đó... chỉ trong một khắc, những cử động nhẹ nhất, nhưng đủ để định vị một con người. Grant thu người di chuyển về phía trước với một chút gấp gáp, túm lấy và quật hắn. Người lạ mặt cuộn người lại khi hắn tiếp đất và bật dậy với một cú uốn người uyển chuyển, một dáng người người mảnh mai vạch nét trên cái mùng trắng. Hắn đá ra, và Grant lách người tránh đòn tấn công, nhưng anh cảm nhận một làn gió nhẹ của cú đá lướt qua cằm anh. Di chuyển vào, anh bắt lấy cánh tay hắn với một cú chặt làm bất động. Anh thấy cánh tay hắn buông thỏng một cách yếu ớt ở bên hông. Một cách lạnh nhạt, không chút cảm xúc, thậm chí không một hơi thở mạnh, Grant ném cái thân hình mảnh mai đó ra sàn nhà và quỳ gối một chân, gối chân kia ấn vào ngực hắn. Vừa khi anh vươn tay lên để đánh một phát để kết thúc cuộc chiến thầm lặng của họ, Grant nhận ra điều gì đó bất thường, gì đó mềm mại phồng lên bên dưới đầu gối anh. Rồi anh hiểu ra. Cái vật thể quá yên ắng trên giường kia vẫn còn im ru bởi vì nó chỉ là đống mền, không phải con người.

Cô gái đó không ở trên giường; cô ta đã thấy anh trượt qua cửa lùa và trốn vào bóng tối. Nhưng tại sao cô ta không hét lên? Tại sao cô ta tấn công, biết rằng cô ta không có cơ hội nào chế ngự anh? Anh di chuyển đầu gối ra khỏi ngực cô ta và nhanh chóng trượt tay lên đôi gò mềm mại để chắc rằng trọng lượng của anh không làm cô ta nghẹt thở. Anh cảm nhận được sự phập phồng trên ngực cô ta, nghe được nhịp thở giật mình nhẹ nhàng khi cô ta cảm nhận tay anh, và anh dịch ra khỏi cô ta một chút.

“Ổn rồi,” anh bắt đầu thì thầm, nhưng cô ta đột ngột uốn người trên sàn, giật mạnh người ra khỏi anh. Đầu gối cô ta quật lên; anh không phòng bị, hoàn toàn có thể bị thương, và đầu gối cô ta va vào giữa hai chân anh với một lực làm toàn thân anh cực đau. Mắt anh nổ đôm đốm, và anh nghiêng hẳn người về một bên, nghẹn giọng vì mật đắng dâng lên trong cổ họng, tay anh tự động xoa vào phần da thịt bị đau khi anh nghiến răng để ngăn tiếng hét sắp bật ra đến nơi.

Cô ta bò ra khỏi anh, và anh nghe một tiếng nức nở nho nhỏ, có lẽ do kinh hãi. Qua đôi mắt mờ đi vì đau, anh thấy cô ta nhặt cái gì đó đen và lớn; rồi trượt qua cửa kính và đi mất.

Cơn giận điên người đẩy anh bật dậy. Chết tiệt, cô ta tự mình trốn thoát. Cô ta sẽ phá hoại toàn bộ cạm bẫy của anh! Anh lờ đi sự đau đớn ở thắt lưng, bắt đầu đuổi theo cô ta. Anh có điểm số để mà san bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích