Mấy ai có can đảm đối mặt với tình yêu? Cũng bởi không nhìn thấy nó, không sờ được nó cho nên rất nhiều người không cảm nhận được nó, đến khi nó rời đi, bạn mới có thể cảm nhận được rõ ràng nó đã tới, đã từng tồn tại sâu đậm như thế, nhưng thật đáng tiếc------bởi bạn bỏ qua sự tồn tại của nó, cho nên nó đã đi....

[email protected]@@------

Gió biển luôn làm cho người ta cảm thấy mát mẻ như thế, thoải mái như thế.

Gió thổi khiến tóc của Tưởng Niệm rối loạn, những sợi tóc theo làn gió đung đưa, rất giống với hình ảnh tiên nữ đang nhảy múa trong gió, thân hình mềm mại xinh đẹp của cô được bao bọc bởi chiếc áo đầm, chân không giẫm lên bãi cát mềm mại, trên gương mặt trắng nõn nở nụ cười nhẹ nhàng, thật yên lặng nhìn về phía cuối biển, mặt trời cũng dần dần ló dạng ở hướng Đông, vầng sáng nhàn nhạt phản phất trên mặt biển, nhìn qua chói mắt như thế, như thế lại làm cho người ta cảm nhận được sự ấm áp, mà Tưởng Niệm lúc này lại giống như một cô dâu chờ lấy chồng....

Lẳng lặng đứng ở đó, không biết đã bao lâu, cô chỉ biết mỗi lần cô có tâm sự sẽ đến nơi này, bởi vì cô cảm thấy nơi này cách bầu trời rất gần.

Cách mẹ cũng thật gần, vậy mẹ có thể lắng nghe tâm sự của cô rồi, cho dù không có nói ra, nhưng cô biết mẹ vẫn có thể thấu hiểu.

Lúc này trong lòng cô rất rối loạn, cũng không có tâm trạng đi làm, bởi vì sợ cảm xúc của mình mà không thể chuyên tâm làm việc, cho nên cũng chỉ gọi một cú điện thoại nói xin lỗi với cô giáo một tiếng một tiếng, tránh nặng tìm nhẹ mà nói trong nhà xảy ra chút chuyện, cũng may, cô giáo cũng không có hỏi tới, chỉ là thương tiếc nói cô ấy sẽ xử lí.


Từ lần trước nhìn thấy Diêm Thương Tuyệt cho đến bây giờ cũng đã được nửa tháng, cô vẫn không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Nếu như là trả thù, vì sao đến giờ hắn vẫn chưa làm gì?

Nếu chỉ muốn cầu ai nấy qua, đường ai nấy đi, vậy tại sao lại tìm đến cô?

Những lời hắn nói ở bệnh viện như gió nhẹ mây bay, nhưng bọn họ đã nhìn thấy được trong mắt hắn tràn ra sự ngoan độc tuyệt tình cùng tàn nhẫn, cho nên cô biết hắn sẽ không buông tha cô.

Mười năm trước, hắn từng nói cũng muốn cho cô nếm qua mùi vị sống không bằng chết, mà khiến cô thế này chỉ có người của An gia.

Cô chỉ muốn biết hắn có ra tay với người của An gia hay không?

“Anh! Xin anh đừng tổn thương đến người bên cạnh em, nếu không em thật sự sẽ hận anh đến chết.” Đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy, khẽ mở rồi khẽ đóng.

Không biết đứng bao lâu, Tưởng Niệm chỉ biết là từ lúc mặt trời mọc cho đến lúc mặt trời lặn, lúc từ bờ biển trở về, chân đã tê tê, đi trên đường cũng có chút đau đớn.

“Ai!!! Ta nói này nhóc con, Tưởng Niệm từ sáng sớm đã đi ra ngoài, đến giờ mặt trời xuống núi rồi cũng không thấy trở về, con không gấp à?” An Chí Viễn ở trong nhà xưởng vẻ mặt gấp gáp, nhìn vẻ mặt không lo lắng của An Nguyệt Lê.

Thật là! Lúc sáng sớm ra ngoài cũng chỉ nói là muốn ra ngoài đi dạo một chút sẽ không về ăn cơm, nhưng tới giờ cũng chưa thấy trở về, điện thoại di động lại không mang theo, đã khiến ông gấp muốn chết rồi, vậy mà tên nhóc thối kia lại bày ra bộ dạng mọi việc không hề liên quan đến mình!

Thật là hoàng đế chưa gấp mà thái giám đã gấp, thế giới tình cảm của người trẻ tuổi như thế nào mà phức tạp như thế?

“Không có việc gì! Cô ấy chỉ đi ra bờ biển, có lẻ nhớ mẹ mình thôi.” Ngẩng đầu lên nở nụ cười chua xót.


Từ lúc hắn trở về hắn đã biết Tưởng Niệm có chuyện giấu hắn, dù cô không nhắc đến ở trước mặt hắn, nhưng hắn cũng có thể đoán được, có liên quan đến Diêm Thương Tuyệt.

Chỉ là hắn đang chờ, chờ chính miệng Tưởng Niệm có thể nói cho hắn, đường đường chính chính xem hắn là người nhà, mà không phải sợ hắn lo lắng liền giấu hắn, chuyện gì cũng tự mình gánh vác.

“Phải không? Ta đi xem, đã trễ thế này…..”

“Nguyệt Lê, chú An con về rồi.”

An Chí Viễn đang định đi tìm Tưởng Niệm thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói ngọt ngào, trong lòng vui vẻ!

Đâu chỉ riêng ông, ngay cả An Nguyệt Lê mới vừa tỏ vẻ không có gì còn cầm trên tay giấy đóng gòi, vô cùng lo lắng chạy ra ngoài.

Cái gì cũng không nói, An Nguyệt Lê chỉ đến gần ôm thật chặt cô vào ngực, cố gắn che dấu nét bi thương của chính mình: “Anh nhớ em lắm.”

Tiếng nói trầm thấp lại giàu từ tính khiến lòng Tưởng Niệm chấn động! Mũi dần dần cay cay, trong mắt trào dâng một dòng nước nóng: “Em cũng rất nhớ anh.”


Ngẩng đầu nhìn người đàn ông chiều chuộng mình nửa cuộc đời này, nhón chân lên áp lấy gương mặt anh tuấn của hắn, từ từ lại gần, gần thêm chút nữa, môi của cô dán chặt lấy môi của hắn, cọ xát---xoay tròn----gặm cắn!

Động tác vô cùng ngây ngô, nụ hôn có chút vụng về, lại rất thâm tình từ từ nhắm mắt hưởng thụ.

An Nguyệt Lê chưa bao giờ thấy qua Tưởng Niệm lớn mật (to gan) như vậy, mỗi lần hắn hôn cô cô luôn rất ngượng ngùng, chưa bao giờ chủ động như vậy.

Tay càng ôm chặt lấy cô, điên cuồng đáp trả cô….

Giờ phút này hắn chỉ muốn cảm nhận hiện tại, loại cảm giác hắn muốn duy trì cả đời.

An Chí Viễn vốn nghĩ ra được trò đùa ngang ngược phê bình Tưởng Niệm khi nhìn thấy cảnh này, liền ngây ngô như gà gỗ, tuổi trẻ bây giờ mọi người đều thích không chút kiêng kị gì mà hôn nồng nhiệt, chẳng phân biệt địa điểm, chẳng phân biệt thời gian?

“Nguyệt Lê, chúng ta kết hôn, lập tức kết hôn có được hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích