Mệt mỏi chớp chớp mắt, đúng vậy! cô gánh chịu nổi sao? Chỉ cần nhìn chiếc xe sang trọng này cũng biết hắn có địa vị không nhỏ, cô chỉ là một người dân nơi phố phường lấy gì gánh chịu?

“Vậy anh………muốn đối phó với tôi như thế nào?” Khẩn trương ngón tay cũng giao lại với nhau, ngẩng đầu cảnh giác nhìn vẻ mặt người đàn ông muốn bị đập.

“Bậy giờ----em không cần phải biêt!” nâng mắt, nhìn thẳng vào vẻ mặt mê mang lại có chút sợ hãi của cô, Diêm Thương Tuyệt càm thấy trong lòng buồn bực có chút khó chịu.

Cô cần phải sợ hắn như vậy sao? Trong lòng cũng không nhớ một điểm tốt nào về hắn sao? Nhớ năm đó hắn đối xử với cô còn tốt hơn cả tên con trai của An gia không! Người con gái vong ân phụ nghĩa!

Không biết hắn đến cùng lại muốn làm gì? Tưởng Niệm chỉ cảm thấy ở cùng một chỗ với hắn làm cô hít thở khó khăn, cô muốn chạy khỏi nơi này.

Diêm Thương Tuyệt nhìn vẻ mặt vô hại của cô, lông mi thật dài chớp chớp, giống như một cây quạt, trông thật xinh đẹp, cánh môi hơi sưng khẽ khép khẽ mở, giống như người con gái nhỏ đang ghen trong lòng oán hận, muốn mở miệng phản bác, lại có chút lo sợ sủng sờ mà không dám mở miệng.

Ánh mắt cùng gương mặt hoàn mỹ của cô, mềm mại tinh tế, cần cổ thon dài như thiên nga, xương quai xanh gợi cảm, trong đầu Diêm Thương Tuyệt nảy ra một ý niệm tà ác, hắn đột nhiên muốn xem bộ dáng của cô ở dưới thân hắn trằn trọc, xoay chuyển, rên rỉ.


Nghĩ vậy, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy toàn thân có chút khô khốc, trái cổ hung hăng lên xuống, mới mang tầm mắt từ trên người Tưởng Niệm dời về phía trước.

“Quay về nói với An gia, em phải qua ở cùng tôi.” Thu hồi ánh mắt nóng rực, khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, Diêm Thương Tuyệt ra hiệu cho tài xề ở phía trước lái xe.

Hả?! hắn nói gì?

“Có ý nghĩa gì?” Chân mày cong lên, vẻ mặt Tưởng Niệm mờ mịt, đột nhiên hắn làm sao có thể nói như vậy?

Hắn------bắt đầu muốn trả thù sao? Nhưng trả thù những ai có quan hệ với cô sao? Hay lời nói này chỉ để ‘dể dàng’ trả thù cô?

“Nghĩa đen.” Hắn nhịn không được cau mày, chẳng lẻ ý tứ của hắn còn chưa đủ rõ ràng?

“Làm sao có thể? Tôi sẽ không làm như vậy? Anh cũng không thể cưỡng ép tôi?” Thanh âm đột nhiên nâng cao, Tưởng Niệm phồng má, bởi vì quá lớn tiếng, gương mặt đã ửng đỏ.

Bốn mắt giao nhau, cô hơi bị thất thế, quay đầu vẫn cố chấp như cũ: “Tôi…tôi sẽ không ở chung với anh!”

Đôi mắt ửng đỏ, lại có một luồng nhiệt mạnh mẽ trào ra, tuy rằng đã cố gắn kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn chảy ra rồi.

Từ nhỏ cô đã không có cha, một mình mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi cô khôn lớn, có ai biết được lúc đó có bao nhiêu là gian khổ, cô không dễ dàng gì lớn khôn, cũng có hạnh phúc của chính mình, vì sao? Vì sao người đàn ông như ma quỷ này lại muốn đến phá rối cuộc sống của cô? Cô chỉ muốn sống đơn giản hạnh phúc mà thôi!


Chuyện năm đó cô cũng không biết vì sao lại trở nên như vậy, cô chỉ muốn nhân cơ hội sinh nhật mình lần đó, khiến mối quan hệ giữa Diêm ba và Diêm Thương Tuyệt trở nên tốt hơn, giúp hiểu lầm trong lúc đó của bọn họ có thế sớm hóa giải, cho nên có mới để Diêm ba cùng Diêm mẹ đi mua loại bánh ngọt dâu tây mà Diêm Thương Tuyệt thích nhất.

Cô nhớ rõ Diêm Thương Tuyệt từng nói, lúc hắn còn rất nhỏ, cha vì mua bánh ngọt dâu tây cho hắn, cõng đi một đoạn đường rất xa, mồ hôi thấm ướt cả quần áo ông ông cũng không để hắn xuống, chỉ ân cần nói chuyện xưa với hắn, lúc ấy hắn cực kì cảm động, mua bánh ngọt về hắn cũng không nỡ ăn.

Cô thật sự không biết lúc đi trên đường, xe của Diêm ba lại bị một chiếc xe hàng lớn đụng vào dưới vách núi.

Cũng vì vậy mà hắn hận cô! Hận cô cư nhiên phá hủy đi hạnh phúc mà hắn mong muốn đã lâu! Cô cũng hận chính mình! Vốn là thân thể của mẹ đã không được tốt lại vì thương tâm quá à suy sụp, nhưng cô có thể làm gì, cô cũng chỉ là một đứa bé 8 tuổi, cô không gánh vác nổi mọi thứ!

Lúc đó cô đột nhiên rất hận rất hận người cha mà chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cô, mặc dù ở trước mặt cô mẹ chưa từng nhắc đến, nhưng cô biết rằng mẹ không lúc nào là không nhớ đến ông, cũng vì vậy mới đặt tên cô là ‘Tưởng Niệm’. (có nghĩ là nhớ nhung)

Khi cô cần ông vì sao ông không xuất hiện, lúc cô bị những đứa bé trong thôn ném đá miệng chửi ‘đồ con hoang’, thì ông ở đâu?

Đột nhiên cô thật ghét cái người này, cô hận người đàn ông gọi là ‘cha’ đó.

Nhìn hận ý dày đặc trong mắt cô, hắn có chút khó hiểu, cô hận ai? Hắn?


“Em lo An Nguyệt Lê sẽ hiểu lầm?” Giọng điệu vẫn lạnh băng như vậy, hơn nữa còn mang theo chút tức giận, tên An Nguyệt Lê đó có điểm nào tốt? có tư cách so với hắn sao? (@@ anh cũng tự tn phết)

Khóe môi Diêm Thương Tuyệt khẽ nhếch lên, dáng vẻ như cười lại như không cười, đôi mắt tàn nhẫn như loài sói lộ ra một loại khí chất cao quý, chỉ cần liếc nhìn một cái sẽ khiến cho người ta trầm luân.

“Phải.” Giọng điệu này sao kiên định, mạnh mẽ như vậy.

Phải! Bây giờ trong sinh mệnh của cô không có gì quan trong hơn An Nguyệt Lê rồi!

“Mấy năm nay, em có nhớ đến tôi không?”

(có đó nhưng cũng chỉ là áy náy thôi _ _! anh tự làm mình khổ nữa rồi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích