"Ba. Con đưa người trở về."

Vừa rồi trên bàn cơm, Lạc phi có thể cảm giác được Lăng Tịch ăn rất không vui. Tuy rằng không biết trong  toilet xảy ra chuyện gì, nhưng xem vẻ mặt nam nhân sau khi trở về,  nhất định là không có chuyện tốt lành gì.

"Không cần, ta tự ngồi xe trở về là được. Con vừa mới xong xuôi buổi diễn sẽ có rất nhiều chuyện cần làm, ta sẽ không chậm trễ thời giờ của con."

"Vậy... con xong việc rồi lại tới tìm người."

Đúng là có rất nhiều việc cần giải quyết mà Lạc Phi chưa có làm xong. Nghĩ vậy, Lạc Phi bắt một chiếc xe đem nam nhân đưa lên xe, cũng trả tiền xe, nói với tài xế địa chỉ nhà nam nhân.

Lăng Tịch nghĩ tuy là bị Lăng Duệ đối xử tệ, nhưng có Lạc Phi luôn quan tâm chu đáo, hơn nữa còn có Bạch Tiểu Hàn biết nghe lời, như vậy là đủ rồi, không thể quá mức tham lam.

Về đến cổng khu nhà, liền nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn ôm thân mình ngồi xổm ở hàng hiên dưới ánh sáng mờ nhạt. Khi nhìn thấy ba xuất hiện cũng không có giống bình thưòng chạy đến bên cạnh gọi ba ba, mà là hơi nâng mắt lên mắt nhìn nhìn, sau đó lại sợ hãi rũ xuống. Lăng Tịch đi đến bên cạnh cúi xuống sờ sờ đầu hỏi,

"Tiểu Hàn, sao ngồi chồm hổm ở nơi này không trở về nhà? Có phải đã quên mang chìa khóa?


Bạch Tiểu Hàn đem thân mình rụt lui, tránh nam nhân.

"Tiểu Hàn, có đói bụng không? Ba mang con trở về làm cho món ăn ngon được không?"

Rất hiển nhiên, Bạch Tiểu Hàn hiện tại lại rất cáu kỉnh. Nam nhân tận khả năng ôn nhu trấn an, gặp Bạch Tiểu Hàn không có phản ứng, nam nhân lại tiếp tục nói:

"Tiểu Hàn ngoan, đứng lên cùng ba về nhà, cơm nước xong mang con đi mua đĩa trò chơi, đĩa CD được không?"

Mỗi lần Bạch Tiểu Hàn cáu kỉnh cho món hắn thích, Bạch Tiểu Hàn sẽ rất nhanh khôi phục bộ dáng vui vẻ. Sau lần này không có phản ứng. Nam nhân cũng không có vội vã đi thúc giục hắn, mà là kiên nhẫn ở một bên nhìn Bạch Tiểu Hàn, chờ đợi hắn ra đáp lại. Đợi trong chốc lát sau, Bạch Tiểu Hàn hơi chút giật giật thân mình, sau đó ngẩng đầu xem xét nam nhân, khi nhìn đến nam nhân cũng đang nhìn mình, Bạch Tiểu Hàn lại nhanh chóng  cúi đầu.

"Tiểu Hàn, làm sao vậy?"

"Ba."


Bạch Tiểu Hàn khiếp đảm kêu nam nhân một tiếng, sau đó rầu rĩ nói:

"Có phải bởi vì Tiểu Hàn không ngoan, cho nên ngươi không cần con hay không."

"Tiểu Hàn, trước đó không phải cùng con nói rồi sao? Ta sẽ không có không cần con. Vì cái gì con luôn lo lắng ta sẽ bỏ lại con?! Có phải ta đối với con còn chưa đủ tốt?!"

"Không có, ba đối với con tốt lắm. Thế nhưng Tiểu Hàn không thông minh, thường xuyên không nghe ba... Tiểu Hàn rất sợ... Sợ..."

Nghe được Bạch Tiểu Hàn nghẹn ngào, nam nhân lòng mền nhũn, đứng lên đem Bạch Tiểu Hàn trên mặt đất kéo vào trong lòng, trấn an vuốt phía sau lưng của hắn,

"Tiểu Hàn ngoan, ba không trách con."

"Ba, người thật không có không cần con?"

Bạch Tiểu Hàn cẩn thận xem xét nam nhân một cái, nhìn thấy nam nhân mím môi, cũng không dám nữa tiếp tục hỏi, chính là kề sát ngực nam nhân, mặc cho nam nhân vuốt lưng hắn.

"Ba, con có mang chìa khóa. Vừa rồi có người đến, nhìn hung dữ, nói người không cần con, nói con ngốc, nói con khờ, sau đó con liền chạy đến đây"

Này là ai? Nam nhân đầy nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích