Cá Mực Hầm Mật
Chương 17: Xem mắt?

Editor: Misali

Thất tình...

Trong trọn ba ngày Đồng Niên không rời khỏi nhà, ở trong căn phòng nhỏ của mình, nhìn vào màn hình xem video thi đấu Mật Thất Phong Bạo. Từ K&K và SP đến chiến tuyến hai đội, cuối cùng xem xong, lên mạng xem những trận đấu đặc sắc. Đến buổi tối thứ ba đã là giao thừa, cô xem tất cả video phỏng vấn K&K, tư liệu đều đã xem hết...

Gun rất ít khi chấp nhận phỏng vấn, chỉ có vỏn vẹn hai ba lần, lời nói tổng cộng cũng chưa tới mười câu.

Cũng không quá nghiêm túc.

Thực sự không quá nghiêm túc, dường như khác hẳn với anh hôm đó, và hình ảnh hoàn toàn khác biệt trên Baidu, dường như câu trả lời của anh hoàn toàn có thể hóa giải được vấn đề của phóng viên, sau đó sẽ ném ra một năng lực châm biếm.

Quan trọng nhất là rốt cuộc cô cũng biết rằng ban đầu đội của Solo giải tán, cũng là thời kì đỉnh cao nhất của Gun nhưng anh phải nghỉ thi đấu, chỉ để lại một lời nói ngắn ngủi, từ đó biến mất đã mười năm.

Đồng Niên nhìn những lời nói khi nghỉ thi đấu kia, cảm thấy trong lòng đau xót.

Khi anh bỏ thi đấu chắc hẳn là rất đau lòng...

Trên màn hình laptop, đang hiện lên một khung hình nhỏ, là chính cô làm. Trong đó có một hình ảnh một nam nhân hoạt hình, đang thay đổi nhiều dáng vẻ gương mặt, nói chuyện với Laury cưỡi mèo lớn. Cứ ba giây, sẽ nói một câu khác, đều là những lời anh đã từng nói với cô, cô đều không bỏ sót từng chữ.

Vì sợ ba mẹ nhìn lén, nên đổi thành tiếng Nhật.

Di chuột vào, còn có thể phát ra tiếng, tiếng này được tạo ra đặc biệt dựa theo giọng nói của anh...

...

Cô vô thức nhấn chuột vào nam nhân hoạt hình kia, nhớ lại một câu nói: " Cô gái à, thông tin của cô sai rồi. Không phải nói thích tôi sao? Sao ngay cả tôi độc thân, hơn nữa còn không hứng thú với phụ nữ cũng không biết?" Lời nói vừa phát ra, khiến cô ngạc nhiên, rồi lại đỏ mặt... Sau đó lập tức cảm thấy đau lòng hơn.

Được rồi, thất tình cũng phải có thời gian để bình tâm trở lại...

Bằng không thì cô quá lụy tình rồi.

Cô tự an ủi mình.

Cửa ở đằng sau, lặng yên không một tiếng động chợt đẩy ra, mẹ cô đi tới, nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Đồng Niên, cười khuyên bảo: "Chuẩn bị quần áo đi, lát nữa ra ngoài ăn cơm." Đồng Niên mất hồn quay đầu lại: "Ăn ở trong phòng được không ạ..."

"Không được, cơm tất niên sao có thể ăn một mình được?" Mẹ cô tiếp tục nhỏ giọng dỗ cô, "Trước tiên xuống nhà chào hỏi đã, bác của con tới rồi đó."

...Được thôi.

Cánh tay cô di chuyển, đứng lên, đẩy cửa ra, đi xuống cầu thang.

Ôi? Thật là đông người -

!!!!

Tại sao ở cuối ghế salon, người đàn ông mặc bộ quần áo thoải mái toàn thân đều màu đen ngồi đó, đang cúi đầu uống trà... Giống anh như vậy?! Nhất định là mơ rồi...

Cô buồn bực cúi đầu, hung hăng đá tay vịn cầu thang, xoay người... lên tầng.

"Niên Niên?" Một bác đứng tầng dưới gọi vọng lên, "Bác vừa nói sao con suốt ngày ngồi lì trong phòng, học nhiều đến mụ mẫm rồi hả?" Bác nhiệt tình gọi cô, "Mau tới đây, chị họ cháu mới trở về, hai đứa đã lâu không gặp nhau rồi nhỉ? Hai ba năm? Sao không ngồi tâm sự với nhau một chút?"

...

Cô sợ nhất là gặp lại người chị họ hoàn mỹ kia.

Nhưng sắp sang năm mới, cũng không còn cách nào, dù sao cũng là họ hàng thân thích.

Cô chỉ có thể buồn rầu quay đầu lại, sau đó, hoàn toàn chết trân ở đó. Người đàn ông đang ngồi uống trà ngẩng đầu lên, chính là anh, từ ánh mắt đến tư thế ngồi, đến cảm giác không quá bình tĩnh cũng đều là anh...

Cô cứ đứng ngẩn ra như vậy, trên người mặc bộ quần áo thể thao màu vàng chanh, đứng trên cầu thang.

Trên bộ quần áo thể thao còn có đầy hình gấu Pooh...

Gun khẽ nhíu mày, thu tầm mắt lại, tiếp tục cúi đầu uống trà, dường như mọi người trong căn phòng này đều không có quan hệ gì với anh.

Cô không biết mình đã xuống tầng thế nào, cũng không biết bác và mẹ đã vây quanh từ lúc nào, thao thao bất tuyệt giới thiệu công việc và việc học của cô và người chị họ, sau đó giới thiệu cho một ông cụ.

"Mười chín tuổi, mười chín tuổi thì tốt rồi. Ta có đứa cháu ngoại không kém cháu mấy tuổi, cũng học về máy tính. Lát nữa làm quen một chút, nhất định sẽ có rất nhiều điểm chung," Ông lão nghe mẹ Đồng Niên giới thiệu, ôn hòa nói với Đồng Niên đang đứng suy nghĩ đến ngây ra như phỗng, càng nhìn càng cảm thấy xứng đôi với cháu mình, không nhịn được nghiêng đầu hỏi Gun: "Tiểu Bạch đâu? Khi nào thì nó đến nhà hàng?"

"Không biết." Gun đáp, giọng nói hoàn toàn có cảm giác như không nên lời.

"Gọi điện thoại cho nó đi, bữa cơm tất niên không thể tới muộn."

Ông cụ cười ha ha, so với anh thì hiền hòa hơn nhiều.

Rất nhanh sau khi mẹ chào hỏi xong, mọi người sôi nổi đứng dậy, chuẩn bị đến nhà hàng ăn bữa cơm tất niên.

Đồng Niên mơ màng mặc áo khoác vào, quấn khăn quàng cổ, đi theo sau mẹ ra ngoài. Mười mấy người, bốn chiếc xe, chỉ có thể chia nhau ra mà đi. "Niên Niên," Mẹ tiện tay quấn lại chiếc khăn trên cổ cô, nhỏ giọng nói, "Giao cho con nhiệm vụ này, chị họ con và cậu con trai kia xem mắt. Mấy đứa đều là thanh niên, con đi chung xe với hai đứa kia, nghe xem hai người đó nói gì, tùy cơ ứng biến đi, ngoan."

Xem mắt?

Anh và chị họ cô xem mắt nhau sao?

Không phải là anh nói... không muốn có bạn gái sao...

Đồng Niên ngẩng đầu, nhìn Gun đứng cách đó không xa đang mở cửa trước, quay lưng về phía mọi người, cởi áo khoác ra ném vào ghế phụ, "Con không muốn ngồi xe của anh ta..." Mũi cô chua xót, cúi đầu.

Đồ ngốc, người ta không phải là không muốn có bạn gái?

Rõ ràng là...không muốn để ý tới mày mà thôi.

"Ngoan đi," mẹ còn tưởng rằng cô đang xấu hổ, "Con không qua đó vậy chẳng lẽ tự đón xe đến hả?"

"Vâng," Cô nắm chặt ống tay áo khoác, "Con tự gọi xe đến..."

"Em gọi xe làm gì hả?" Sau lưng đã có người kéo cánh tay cô, chị họ hạ thấp giọng, cầu xin cô, "Chị và anh ta cũng là lần đầu tiên gặp nhau. Đi cùng đi, khi nào quá tẻ nhạt, chúng ta còn có thể nói chuyện."

Không cần... đánh chết cũng không cần.

Cô cúi đầu, sống chết cũng không chịu rời đi một bước.

Nhưng trong ba phút ngắn ngủi, tất cả mọi người đã tách ra rồi lên xe, chỉ còn cô và chị họ đứng ở dưới lầu, người đứng bên cạnh dĩ nhiên không biết cô đang rất rối rắm, cứ vừa đẩy cô vừa thuyết phục rồi dẫn cô lên xe Gun.

Một xe, ba người.

Chị họ cô vốn là muốn ngồi ở ghế phụ, nhưng thấy người ta để áo ở đó, không có ý định lấy đi, cũng không định để chỗ cho chị họ cô ngồi đó nên cũng có phần khó chịu ngồi ở ghế dưới cùng với Đồng Niên.

"Xem mắt nhiều lần rồi, lần này là mất phong độ nhất."

...Cô ngồi yên lặng, dạ bừa một tiếng.

Cả người giống như bị treo trên sợi dây thép gai, không dám cử động, đành tự cầu nguyện cho mình, mau đến nơi đi, nhanh chóng xuống xe, ăn uống thật nhanh, rồi có thể về nhà...

Xe lái ra khỏi chung cư, rồi ra đường lớn.

Chị họ cô bắt đầu phá vỡ sự yên lặng bên trong xe: "Chúng ta đều là người trẻ tuổi, trước tiên tôi nên tự giới thiệu , công việc của tôi là marketing trong một công ty sản xuất hàng cao cấp. Còn anh?"

"Không có công việc gì đàng hoàng." Gun giữ tay lái, tay còn lại bấm điện thoại.

Một lát sau, điện thoại bắt đầu phát ra tiếng hướng dẫn chỉ đường: "Đi thêm 300m về phía bên phải..."

Không khí trong xe có chút kỳ dị, chị họ cô cũng phát hiện ra anh không hề dễ gần, nhưng vẫn rất lịch sự đáp lại: "Vậy... anh cũng nên có một nghề nghiệp. Nghe nói anh đang gây dựng sự nghiệp ở đây?"

"Nghề nghiệp sao?" Anh không quá bình tĩnh, "Chơi game có được tính không?"

...

Hướng dẫn: "Đi thêm 200m về phía bên phải, rẽ vào đường nhỏ..."

Hướng dẫn: "Xin chú ý phía trước 100m có thiết bị đo tốc độ..."

Hướng dẫn: "Xin chú ý..."

...

Chị họ cô yên lặng, nói nhỏ vào tai Đồng Niên: "Đúng là con nhà giàu không cần phải làm việc."

"Không phải đâu," Đồng Niên thốt lên, rồi lại nói thấp giọng xuống, "Chơi game cũng là một nghề nghiệp chính đáng mà."

"Nghề nghiệp chính đáng á?" Chị họ nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

"Tuyển thủ nhà nghề có thể giữ chức vô địch, là một hạng mục thể thao được quốc gia thừa nhận," Đồng Niên không nhịn được tiếp tục giải thích về anh, "Hơn nữa nếu như họ thắng, tiền thưởng còn rất cao... Tiền thưởng không phải là quan trọng nhất, là cảm giác vinh dự, ở Trung Quốc có rất nhiều vị trí thi đấu vô địch thế giới, đem lại rất nhiều huy chương vàng."

Chị họ cô nghe nửa hiểu nửa không, nhưng suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy không đáng tin: "Vậy chẳng lẽ chơi game cả đời sao?"

...

Xe chợt dừng lại.

Đến nơi rồi?

Đồng Niên nhìn ra ngoài cửa xe, hả? Sao lại dừng ở ven đường...

Cô đang thấy khó hiểu thì người ngồi lái xe đã quay đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào đối tượng hẹn hò tối nay - chị họ Đồng Niên: "Có mấy lời, nói rõ ra thì khá dễ dàng. Còn tôi, không có hứng thú gì với cô cả, về sau cũng nhất định không có hứng thú. Dĩ nhiên, cô nhất định cũng không thích loại người như tôi đâu," Anh cố nén cơn đau họng, khàn giọng nói: "Chúng ta đều là người đã trưởng thành, phối hợp với trưởng bối một chút, ăn bữa cơm này xong rồi thì kết thúc. Thế nào?"

Nét mặt chị họ cô cứng đờ lại, cô thề rằng mình tuyệt đối chưa bao giờ gặp một người đàn ông như vậy!

"Còn nữa," Tầm mắt Gun chuyển sang Đồng Niên, "Cô cũng không cần giả vờ là không quen tôi."

Tác giả có lời muốn nói: thần côn thật ra là một danh từ riêng, gần như là...kẻ lừa gạt. 0.0

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Cá Mực Hầm Mật Chương 17: Xem mắt?

Có thể bạn thích