Sáng hôm sau, Dorian viết hai lá thư. Một lá hắn bỏ túi còn một lá hắn đưa cho người hầu và nói: “Hãy đem thư này đến nhà ông Campbell ngay.”

Trong khi chờ đợi, Dorian cầm lấy một quyển sách và cố gắng đọc. Nhưng chỉ một lúc sau, quyển sách rơi khỏi tay hắn. Có lẽ Alan Campbell không có mặt ở Anh quốc. Có lẽ ông ta sẽ từ chối lời mời. Ông ta là một nhà khoa học tài giỏi, và năm năm trước ông ta và Dorian là hai người bạn thân. Nhưng bây giờ thì Alan không còn cười vui nữa mỗi khi gặp Dorian.

Đối với Dorian, mỗi phút chờ đợi tưởng chừng bằng một giờ, nhưng cuối cùng cánh cửa cũng mở ra. Dorian cười và nói: “Alan, cám ơn ngài đã đến.”

“Tôi không bao giờ còn muốn bước chân vào nhà ông nữa, nhưng trong thư ông nói đây là vấn đề sống chết,” Alan Campbell nói với giọng đanh lạnh.

“Vâng, đúng vậy đấy, Alan. Anh ngồi xuống đi.” Hai người đàn ông nhìn nhau qua chiếc bàn. Dorian im lặng một hồi lâu rồi nói rất khẽ: “Alan này, trong một căn phòng trên lầu, có một cái xác chết. Tôi muốn anh tiêu hủy nó hộ tôi. Không để lại một dấu vết gì. Tôi biết anh làm được.”

“Tôi không muốn biết về những bí mật khủng khiếp của ông. Tôi từ chối giúp ông,” Campbell đáp.

“Nhưng anh phải giúp tôi, Alan. Anh là người duy nhất có thể giúp tôi,” Dorian cười buồn. Hắn lấy một tờ giấy, hí hoáy viết lên cái gì đó và đẩy tờ giấy qua mặt bàn cho Campbell.

Mặt Campbell tái đi khi đọc tờ giấy. Anh ta nhìn Dorian với ánh mắt căm thù và sợ hãi.

“Tôi rất lấy là tiếc, Alan ạ,” Dorian nói nhẹ nhàng. “Tôi đã viết sẵn một lá thư, và nếu anh không giúp tôi thì tôi sẽ phải gửi nó đi thôi. Nhưng tôi tin là anh sẽ giúp tôi.”

Campbell ôm lấy mặt và im lặng rất lâu. Dorian nhẫn nại chờ đợi.

“Tôi cần lấy một vài thứ ở nhà,” cuối cùng Campbell nói.

Dorian sai người hầu về lấy những thứ Campbell cần, và hai người im lặng ngồi chờ. Khi người hầu trở lại, Dorian dẫn nhà khoa học lên căn phòng trên lầu. Lúc họ bước vào thì Dorian chợt nhớ là bức tranh chưa được đậy lại. Hắn quay lại để che nó và nhìn sững khiếp đảm. Một trong hai bàn tay trong bức tranh nhuộm đỏ máu. Đối với Dorian thì điều này còn kinh khủng hơn là cái xác chết nằm trong phòng. Hắn run rẩy vội vàng che bức tranh lại.

“Bây giờ đi ra đi,” Campbell ra lệnh.

Năm tiếng đồng hồ sau, Campbell trở xuống dưới nhà. “Tôi đã làm những gì ông yêu cầu,” anh ta nói. “Và bây giờ thì vĩnh biệt. Tôi không bao giờ còn muốn gặp lại ông nữa.”

Campbell đi rồi, Dorian trở lên lầu. Căn phòng có mùi rất khó chịu, nhưng xác chết đã không còn đó nữa.

Người Thủy Thủ

“Tôi sẽ tìm cho ra thằng đó

và giết nó như một con chó”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích