Bluebird Winter
Chương 6

Ngày họ đón Risa từ bệnh viện về nhà, Kathleen chỉ có thể chịu đựng việc dời con bé một lúc. Risa đã được 13 ngày tuổi, và bây giờ đã nặng tổng cộng 5 pounds và 6 ounces, vẫn thiếu 2 ounces so với cân nặng của một em bé 5,5 pounds trước khi Derek cho phép bé ra khỏi khu chăm sóc sơ sinh, nhưng như anh đã lưu ý trước đó, cô bé rất khỏe mạnh. Má cô bé đã có vẻ bầu bĩnh của trẻ sơ sinh, và cô bé bú khá là khỏe, mỗi bữa ăn cách nhau khoảng bốn giờ.

Derek lái xe đưa họ về nhà, sau đó để chiếc Cherokee lại cho Kathleen nên cô có đi lại nếu cô cần bất cứ thứ gì, hành động ấy đã làm dịu đi lo lắng của cô mà chính cô cũng không biết là cô có cho đến khi anh đưa cho cô chìa khóa xe. Bệnh viện chỉ cách đó vài tòa nhà và những ngày tháng một khá ấm áp nên anh đi bộ đi làm.

Cô dành cả ngày để chơi với Risa khi cô bé thức và ngắm bé khi bé ngủ. Chiều muộn ngày hôm ấy, Kathleen giật mình nhận ra cô vẫn chưa biết nên chuẩn bị gì cho bữa tối, và cảm giác có lỗi lấp đầy tâm trí cô. Derek như một vị thánh vậy, nâng niu cô với mọi lý do, để cô dành hết thời gian của cô cho Risa , anh tự làm hết các việc vặt trong nhà, nhưng việc Risa về nhà đã đánh dấu một sự thay đổi tình huống hiện tại. Đã hai tuần kể từ khi Risa sinh ra, Kathleen cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết. Cô đã được nghỉ ngơi, sự ngon miệng của cô đã khá hơn; chẳng có lý do gì để Derek tiếp tục chờ đợi cô như thể cô là một người bệnh vậy. Anh đã cho đi tất cả mọi thứ, còn cô chẳng cho đi cái gì cả, thậm chí là sự chú ý.

Cô đẩy xe đẩy của Risa, cái mà cô và Derek đã mua chỉ một ngày trước, vào bếp để cô có thể trông chừng Risa trong khi cô chuẩn bị bữa tối. Em bé ngủ một cách yên bình, với khớp ngón tay nhét vào miệng, chẳng hề bị làm phiền bởi tiếng huyên náo của xoang chảo. Đây là lần đầu đầu Kathleen nấu ăn, vì vậy cô phải đi tìm mọi thứ, và phải đến lần thứ hai cô mới làm bất cứ việc gì một cách bình thường. Cô nhẹ nhõm khi Derek không về bằng giờ mọi khi, kể từ cô làm mọi việc theo thời gian biểu, nhưng nửa giờ trôi qua và cô bắt đầu lo lắng. Thật không giống anh khi về muộn mà không gọi điện hay nhờ một y tá gọi để cho cô biết có em bé nào đó cần anh. Chỉ trong thời gian ngắn họ kết hôn, cô đã biết điều đó về anh. Derek luôn luôn chu đáo.

Derek thật... không thể tin được.

Cô muốn trao cho anh thứ gì đó, thậm chí chỉ là một bữa ăn nóng hổi chờ anh khi anh về nhà. Cô nhìn vào chỗ đồ ăn đang bốc hơi, sẵn sàng để dọn ra, nhưng anh không ở đây. Cô có thể làm nóng lại nhưng nó sẽ không giống trước.

Sau đó cô nghe thấy tiếng khóa ở cửa, và cô được lấp đầy bởi sự nhẹ nhõm. Cô vội vã ra khỏi bếp để đón anh, mặt cô sáng lên với niềm vui.

"Em đã lo lắng đắy" cô nói nhanh, rồi sợ anh sẽ nghĩ cô đang phàn nàn, nên cô cô thay đổi những gì cô định nói. "Anh tin hay không cũng được, em thực sự đã nấu bữa tối. Nhưng em không thể tìm thấy bất cứ thứ gì, và em cứ thế mãi. Em đã sợ là anh sẽ về trước khi mọi thứ xong xuôi, bởi em muốn làm anh ngạc nhiên mà."

Đôi mắt anh ấm áp khi anh vòng tay quanh vai cô và ôm cô vào anh cho một nụ hôn. Anh hôn cô rất nhiều, đôi khi với cảm xúc mạnh mẽ được kiềm nén một cách cẩn thận, và khiến cô ngừng hoảng hốt vì chính khoái cảm của cô trước sự đụng chạm của anh.

"Anh còn hơn cả ngạc nhiên, anh hết sức biết ơn đấy" anh nói, lại hôn cô nữa "Anh đang chết đói đây. Risa đâu rồi?"

"Ở trong bếp, ở đó em có thể trông chừng con ngủ"

"Anh đã tự hỏi có phải em đã dành cả ngày đưa nôi cho con không."

"Thực ra là đúng vậy."

Cánh tay anh vòng quanh eo cô khi họ vào bếp. Risa vẫn đang ngủ nên anh không bế con bé lên. Anh dọn bàn trong khi Kathleen bày thức ăn, sau đó họ ăn thong thả, một trong số ít lần họ có cơ hội làm vậy. Kathleen biết cô là một đầu bếp cừ, và nó khiến cô khá là thỏa mãn khi cô nhìn Derek ăn với sự thích thú rõ ràng.

Khi họ kết thúc, anh giúp cô dọn dẹp, sau đó, như là bất chợt nghĩ ra, lấy một bộ chìa khóa ra khỏi túi và đưa chúng cho cô. Cô cầm chúng, cau mày với anh trong sự bối rối. "Em đã có chìa khóa chiếc Cherokee rồi mà"

"Đây không phải chìa khóa xe Jeep" anh giải thích một cách bình thản, đi vào phòng khách và ngồi xuống đọc báo. "Chúng là chìa khóa xe của em. Anh đã mua nó trên đường về nhà chiều nay."

Xe của cô? Cô không có chiếc xe nào ngoại trừ chiếc xe tải cũ. Sự thật cháy bùng lên trong đầu cô như mặt trời mọc, cướp mất hơi thở của cô. "Em không thể nhận một chiếc xe từ anh" cô nói, giọng cô căng thẳng.

Anh nhìn lên từ tờ báo, đôi lông mày đen của anh nhướng lên như một câu hỏi "Có vấn đề gì à? Nếu em không muốn cái xe ấy, anh sẽ lái nó, và em có thể có cái xe Jeep. Anh không thể tiếp tục đi bộ tới bệnh viện, vậy nên mua một chiếc xe dường như là một việc làm lôgíc."

Cô cảm thấy muốn thét lên. anh đang bao vây cô bởi lôgíc. anh đúng, tất nhiên nhưng nó chỉ khiến cô cảm thấy vô dụng hơn. Cô đã cảm thấy tự hào khi chuẩn bị bữa tối cho anh, lần đầu tiên cô làm được cái gì đó cho cuộc hôn nhân của họ thì anh lại dừng lại trên đường về và mua một chiếc xe cho cô! Cô cảm thấy như một kẻ ăn bám không thể thỏa mãn, lấy sạch tất cả những gì anh trao và đòi hỏi nhiều hơn nữa chỉ bởi sự tồn tại, sự có mặt của cô trong cuộc đời anh.

Liếm ướt môi, cô nói "Em xin lỗi, em chỉ là...choáng váng. Chưa ai từng mua... Em không biết phải nói gì nữa."

Anh trông có vẻ đang nghĩ ngợi, nhưng mắt anh đang lấp lánh. "Anh cho rằng em có thể làm những thứ bất cứ ai khác sẽ làm như nhảy tưng tưng lên, la hét, cười lớn, vòng tay em qua cổ anh và hôn anh cho đến khi anh cầu xin sự khoan dung."

Trái tim cô đập hoang dại. Anh tuyệt như một vị thần ngoại đạo vậy, một cơ thể đầy mạnh mẽ và đàn ông một cách đầy sức mạnh; sau cùng, không còn tia lấp lánh trong mắt anh nữa mà là tia sáng hết sức nóng bỏng, và anh đang nhìn cô theo cách đàn ông nhìn phụ nữ từ thời sơ khai. Miệng cô đột nhiên trở nên khô khốc, và cô lại phải liếm môi.

"Đó là điều anh muốn em làm à?" cô thì thầm.

Anh đặt tờ báo sang bên một cách cẩn thận. "Em có thể bỏ qua phần nhảy lên và la hét nếu em muốn. Anh sẽ không phiền nếu em đi thẳng đến phần hôn hít đâu."

Cô không nhớ về việc chuyển động, nhưng bằng cách nào đó cô thấy mình ở trong lòng anh, cánh tay cô vòng quanh chiếc cổ mạnh mẽ của anh, miệng cô dưới miệng anh. Anh đã hôn cô trong tuần đầu họ cưới thường xuyên đến nỗi cô đã trở nên quen với nó, chờ đón nó, thích thú với nó. Bằng cách đó, những nụ hôn của anh đã trấn an cô rằng cô có thể có cái gì đó để trao đi, thậm chí chỉ là sự xoa dịu thể xác. Cô thậm chí không thể thực hiện nó một cách hoàn toàn, ở thời điểm hiện tại, nhưng ít nhất khả năng đó vẫn ở đấy. Nếu anh muốn cô hôn anh, cô còn hơn cả bằng lòng.

Cánh tay anh vòng chặt xung quanh cô, ôm cô vào bộ ngực khỏe khoắn của anh khi anh khiến nụ hôn sâu hơn, lưỡi anh di chuyển để chạm vào lưỡi cô. Kathleen cảm thấy thật táo bạo và liều lĩnh; cô không biết rằng những nụ hôn của cô khá là nhút nhát và không thành thạo, hay là anh đã bị đụng chạm và kích thích cao độ bởi sự ngây thơ của cô. Anh hôn cô chậm rãi, hoàn hảo, dạy cô cách sử dụng lưỡi cô và cách chấp nhận lưỡi anh, giữ bản thân anh dưới sự kiểm soát chặt chẽ để anh không làm cô sợ hãi.

Cuối cùng cô cũng quay đầu ra xa, thở gấp gáp, và anh mỉm cười vì cô đã quên cả thở. "Anh đã chuẩn bị để cầu xin sự khoan dung chưa?" cô hổn hển, sắc màu rực rỡ trên gương mặt cô.

"Anh không biết bất cứ ai tên là Khoan dung cả" anh thì thầm, quay đầu cô lại để nếm vị của miệng cô lần nữa. "Tại sao anh lại cầu xin một người phụ nữ thậm chí anh còn không biết nhỉ?"

Tiếng khúc khích của cô bị tắt bởi môi anh khi anh chuyển sự đam mê sang chòng ghẹo, hôn thành tiếng khắp nơi trên mặt cô. Sau đó anh nhấc bổng cô lên "Hãy đánh thức kẻ bạo chúa tí hon để anh có thể chỉ cho em chiếc xe của em" anh nói , cười toe toét.

Kathleen ném một cái nhìn lo lắng về phía đứa bé đang ngủ. "Chúng ta có nên mang bé ra ngoài trời lạnh không?"

"Thế em muốn để bé ở đây một mình à? Trừ phi em muốn thử chìa khóa vào tất cả xe hơi trong bãi đỗ, em phải biết cái nào là xe mình chứ. Sẽ không mất đến một phút đâu, chỉ cần quấn bé vào và che đầu bé lại. Trời dù sao cũng không lạnh lắm."

"Anh chắc là nó sẽ không hại gì con bé chứ?"

Anh trao cô một cái nhìn cứng rắn và không thêm một từ nào, cô dời đi để lấy áo khoác của mình và một cái chăn cho Risa. Cô cảm thấy muốn tự đá mình một cái. Anh có nghĩ cô không tin anh biết cái gì sẽ có hại cho em bé và cái gì không ư? Anh là một bác sĩ, vì Chúa! Anh đã chăm sóc cho cô và Risa ngay từ giây phút họ gặp nhau. Cô thật sự lại tạo ra một đống lộn xộn rồi, hôn anh như thể ăn tươi nuốt sống anh chỉ một phút trước, sau đó thực tế lại xúc phạm anh.

Khi cô quay lại với chiếc chăn, anh đã bế Risa lên, đánh thức con bé, và anh đang vuốt ve nó. Risa nhìn anh với sự ấn tượng nghiêm trọng đến buồn cười, khuôn mặt tí hon dịu dàng khi nhìn chăm chú lên anh, hai tay bé khua tứ tung. Trước sự ngạc nhiên của Kathleen , cái miệng chúm chím của bé dường như đang bắt chước những động tác của Derek . Cô bé có vẻ như hoàn toàn bị mê hoặc bởi người đàn ông đang bế bé.

"Chăn đây này."

Anh cầm lấy nó và khéo léo quấn Risa vào trong, che đầu con bé lại. Bé bắt đầu nhặng xị lên, và Derek cười khúc khích. "Chúng ta tốt hơn là nên nhanh lên. Bé sẽ không chịu được lâu nữa đâu; con bé muốn xem có chuyện gì đấy."

Họ nhanh chóng xuống chỗ đỗ xe, và Derek dẫn cô đến chỗ một chiếc Oldsmobile Calais. Kathleen phải nuốt xuống tiếng thở gấp. Đó là một chiếc xe mới, không phải một chiếc đã qua sử dụng như cô đã mong đợi. Nó nhìn bóng mượt và khỏe khoắn, với nội thất màu xám nhạt và tất cả sự tiện lợi mà cô có thể nghĩ tới. Nước mắt bỏng rát mắt cô. "Em...em không biết phải nói gì" cô thì thầm khi nhìn chằm chằm vào nó trong cơn sốc.

"Hãy nói em yêu nó, hứa với anh là sẽ luôn luôn thắt dây an toàn và chúng ta sẽ để em bé quay lại phía trong trước khi bé lại nổi cơn thịnh nộ. Con bé không thích cái chăn che mặt nó một chút nào cả." Tiếng càu nhàu của Risa đang thực sự to hơn.

"Em yêu nó" cô nói mê mẩn.

Anh cười và đặt tay anh vòng quanh thắt lưng cô khi cái bọc đang nhặng xị trong tay anh bắt đâu gào khóc một cách hung hăng. Họ vội vã quay vào trong và anh kéo cái chăn ra để lộ khuôn mặt đỏ nhăn nhó của Risa. "Dừng lại nào" anh nói dịu dàng, chạm vào gò má bé. Con bé thêm vài tiếng khóc nữa rồi nấc lên hai cái và dừng lại, nhìn chăm chú lên anh.

Anh thật hoàn hảo. Mọi việc anh làm chỉ khiến cho sự không cân xứng trong quan hệ của họ tệ hơn thôi. Anh không chỉ lo đến mọi thứ, trao cô mọi thứ, mà anh còn chăm sóc tốt cho Risa . Cha mẹ của những bệnh nhân tí hon đều nghĩ rằng anh phải xếp ngang hàng với những thiên sứ, và tất cả các cô y tá đều phải lòng anh. Anh đã có thể có bất cứ ai, nhưng thay vì vậy anh lại chọn để chất gánh nặng lên bản thân mình với một... một con bé quê mùa người chẳng biết gì ngoài việc làm ở trang trại, và một đứa trẻ không phải của anh. Kathleen cảm thấy như một kẻ ăn bám vậy. Nếu không có gì khác, cô có thể bắt đầu trả lại cho anh tiền mua xe, nhưng thế nghĩa là cô phải có một công việc.

Cô thở sâu và đề cập tới vấn đề ngay khi anh đặt Risa xuống. Kathleen không tin vào việc trì hoãn thời gian. Cô đã học được một cách khó khăn là chúng sẽ không biến mất, vậy tốt hơn là hãy đương đầu luôn với rắc rối. "Em sẽ bắt đầu tìm một việc làm."

"Nếu em thấy đủ khỏe" anh nói lơ đãng khi dém cái chăn mỏng xung quanh em bé. "Em có thể sẽ muốn gọi cho Sarah ; cô ấy đã đề cập đến điều gì đó về việc cần giúp đỡ ở một trong các cửa hàng của cô ấy."

Cô đã chuẩn bị cho sự phản đối, nhưng cách chấp nhận sự thật của vấn đề của anh khiến cô tự hỏi tại sao cô lại nghĩ anh sẽ không thích ý tưởng đó. Sau đó cô nhận ra cô đã trông chờ anh cư xử hệt như cách Larry sẽ làm; Larry không muốn cô làm bất cứ việc gì ngoại trừ làm việc như một nô lệ ở trang trại, và chờ đợi để hầu hạ anh ta. Nếu cô ra ngoài và có một việc làm, cô có thể thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta trước khi anh ta xong với việc vắt kiệt cô. Nhưng Derek không như vậy. Derek muốn cô hạnh phúc.

Đó là một khám phá đáng kinh ngạc. Kathleen không thể nhớ bất cứ ai từng nhường bước và trao cho cô một phần của niềm hạnh phúc. Kể từ khi Derek xuất hiện trong cuộc đời cô, tất cả mọi thứ anh làm đều để cô hạnh phúc và thoải mái.

Cô nghĩ về gợi ý của anh, và cô thích nó. Cô không được đào tạo để làm bất cứ việc gì trừ bồi bàn, nhưng cô biết sử dụng máy tính tiền; làm việc ở một cửa hàng thủ công nghe có vẻ thú vị. Cô nhắc nhở mình sẽ gọi cho Sarah Matthews vào hôm sau.

Khi họ đi ngủ tối hôm đó, Derek thực tế đã phải kéo Kathleen ra khỏi phòng trẻ .

"Có thể em nên ngủ lại đây" cô nói lo lắng. "Sẽ sao nếu con bé khóc và em không nghe thấy?"

Ngủ cùng giường với cô mà không thể chạm vào cô là một trong những sự tra tấn tồi tệ nhất với một người đàn ông mà anh có thể nghĩ đến, nhưng Derek không định từ bỏ. Bên cạnh đó, anh đã chuẩn bị đẩy kế hoạch của anh lên một bước nữa, cái mà sẽ không thể thực hiện nếu Kathleen không ở trong giường với anh. Anh đã đoán trước tất cả cái đêm-đầu-tiên-với-em-bé của cô và chuẩn bị để làm dịu chúng. "Anh đã mua một thiết bị báo thức trẻ em" anh nói và đặt một cái máy thu màu đen nhỏ bé cạnh giường cũi của Risa. "Chiếc máy kia sẽ đặt cạnh giường chúng ta. Chúng ta có thể nghe thấy nếu con bé khóc."

"Nhưng con bé có thể cần được giữ ấm..."

"Chúng ta có thể bật máy sưởi lên, nhưng đóng những lỗ thông hơi trong phòng chúng ta lại".Khi anh nói, anh dẫn cô về phòng ngủ. Anh đã đóng tất cả các lỗ thông khí nóng, và căn phòng lạnh hơn một cách đáng chú ý so với toàn bộ căn hộ. Việc đoán trước khiến tim anh đập nhanh hơn. Trong hơn một tuần anh để cô quen dần với sự có mặt của anh trên giường; anh thậm chí còn biết tại sao cô chịu đựng nó. Cô nghĩ rằng cô nợ anh. Nhưng bây giờ anh sẽ để cô quen với sự động chạm của anh cũng như sự hiện diện của anh, và anh biết nhiều hơn những nụ hôn sẽ khiến anh trở nên hoang dại. Anh muốn cô quá nhiều đến nỗi đau đớn vì nó, và đêm nay anh sẽ tiến một bước nữa đến mục tiêu của mình.

Cô trèo lên giường và kéo tấm phủ lên. Derek tắt đèn sau đó thả rơi bộ pijama của anh xuống sàn và, khỏa thân một cách sung sướng, nằm bên cạnh cô. Anh thường ngủ trần, nhưng đã phải mặc bộ pijama khó chịu ấy kể từ khi họ kết hôn, và nó là cả một sự nhẹ nhõm khi bỏ lại nó.

Căn phòng lạnh lẽo sẽ làm nốt phần còn lại. Cô sẽ trượt vào hơi ấm của anh suốt đêm, và khi cô thức dậy, cô sẽ ở trong vòng tay anh. Một nụ cười ngang qua mặt anh khi anh nghĩ về điều đó. (Anh này mưu mô thật )

Chuông báo thức trẻ em kêu lên. Sau đó một chút, Kathleen thức dậy với một tiếng than thở đầu tiên. Cô cảm thấy ấm áp tuyệt vời và rên rỉ trước ý nghĩ phải trở dậy. Cô đang cảm thấy rất dễ chịu, với đầu cô trên vai Derek và cánh tay anh ôm cô thật chặt...

Mắt cô mở ra và cô ngồi dậy trên giường. "Em xin lỗi" cô buột miệng.

Anh ngáp ngái ngủ. "Vì cái gì?"

"Em đã đè hết lên anh!"

"Chết tiệt, em yêu, anh thích thế mà! Em sẽ nghe thấy những tiếng la hét nhỏ kinh khủng kia đấy" anh nói thích thú, chuyển chủ đề. Lại ngáp nữa, anh với ra để bật đèn ngủ, sau đó ra khỏi giường. Cả người Kathleen giật mạnh vì sốc. Anh trần truồng! Trần truồng một cách lộng lẫy. Trần truồng một cách đẹp đẽ. Miệng cô khô khốc, và cả ngực cô thắt lại đến đau đớn.

Anh giơ tay ra cho cô "Đi nào, em yêu. Đến xem con gái chúng ta nào."

Vẫn trong cơn sốc, cô đặt tay cô lên tay anh khi anh trao cô một nụ cưòi chậm rãi, xấu xa khiến hơi thở cô hoàn toàn bị cướp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Bluebird Winter Chương 6

Có thể bạn thích