Không biết ai đã từng nói thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nhưng Thư Hoàn đối với lời nói có ý vị sâu xa của ám vệ Lục chỉ muốn nói một câu “Ngốc đến cực điểm nhất định sẽ phiền.”

“Bánh màn thầu vừa rồi vừa thơm vừa mềm!”

Thư Hoàn vò đầu bứt tai cũng không đoán ra được ám vệ Lục nói lời ấy là có ý gì, đến xế chiều, lúc dùng bữa trong phòng, ám vệ Lục gọi tiểu nhị bưng mười bánh bao nhân thịt dưa chua đến, bánh bao tương đối nhỏ, nếu không lấy khẩu vị của ám vệ Lục thì không thể ăn hết được. Thư Hoàn tò mò hắn ăn bánh bao như thế nào, dù sao hắn cũng không tiện mở miệng, hắn thích ăn cơm trắng sao?

“Nàng quên rồi sao?” Ám vệ Lục không vui.

“Gì?” Thư Hoàn buồn bực.

Ám vệ Lục im lặng, “Thôi.”

“A a a! Ta biết rồi! Có liên quan đến cái bánh màn thầu ngươi nói lúc sáng đúng không?” Hai tay Thư Hoàn vỗ đùi, tràn đầy hăng hái.

Còn hai hàng lông mày của ám vệ Lục dưới lớp mặt nạ nhăn thành cái gút, “Nàng cho là ta ăn bánh bao là để nhắc nhở tình bằng hữu với nàng à?”

“Nếu không thì sao?” Thư Hoàn có chút ngẩn ngơ, nghe giọng điệu khó chịu của ám vệ Lục, dường như nàng đã hiểu sai rồi... “Ngươi đừng vội đừng vội, để ta nghĩ lại!”

Ám vệ Lục muốn làm một người lãng phí, nhưng biểu hiện mờ mịt chẳng hiểu gì của Thư Hoàn khiến tâm tình của hắn biến mất sạch, ăn bánh bao xong không nói lời nào liền ra khỏi phòng đi ra ngoài khách điếm, canh cặn thịt thừa trên bàn cơm Thư Hoàn gọi tiểu nhị lên lầu dọn dẹp.


Công chúa có địa vị cao quý, chọc giận thuộc hạ.

Công chúa có địa vị cao quý, không có can đảm chặt chém thuộc hạ làm thịt xiêng que.

Thư Hoàn vắt hết óc, dường như nàng đã hỏi ám vệ Lục một vấn đề, nói là “Nếu có mười bánh bao nhân thịt dưa chua, vậy ngươi thích ta mấy cái bánh bao?”

“Bảy đầy tám đều.” Ám vệ Lục trả lời như vậy.

Sau đó dường như vừa rồi ám vệ Lục ăn mười cái bánh bao.

Nói cách khác hắn thích Thư Hoàn đúng mười cái bánh bao rồi?

Thư Hoàn mất bình tĩnh!

Ngày đó nàng già mồm cãi láo hỏi câu như vậy cũng nhận được câu trả lời trịnh trọng của ám vệ Lục, ngẫm lại cũng làm khó hắn, nhưng biểu hiện ngu ngơ vừa rồi của nàng làm cho người ta rất thất vọng, cũng khó trách ám vệ Lục lười giải thích không nói một tiếng liền rời đi, đổi lại là nàng thì nàng cũng sẽ bực mình.

Thư Hoàn quyết định đi tìm ám vệ Lục, nhưng vừa mới xuống lầu liền gặp phải Giản Nguyệt Doanh.

Cô nương kia đầy mặt oán giận cáo trạng với nàng, “Đây là gã sai vặt cô dưỡng ra đấy sao? Bẻ gãy tay ta ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, tố chất gì chứ!”


“Cố tình bẻ gãy xin cái gì lỗi!” Thư Hoàn đẩy người qua một bên, “Muốn cáo trạng thì đi nha môn ấy.”

“Hắn là gã sai vặt của cô, ta không tìm cô thì tìm ai, cô cho ta một ý kiến nào!” Giản Nguyệt Dao dây dưa không dứt, hạ quyết tâm muốn gieo một hạt giống “tên khốn kiếp tùy tiện ra tay đả thương người khác” là ám vệ Lục ở đáy lòng Thư Hoàn, sau đó chậm chạp tiến hành kế hoạch sau này của nàng.

“Ý kiến gì?” Thư Hoàn cảm thấy buồn cười nói: “Đổi lại là ta đối với người mặt dày mày dạn bám dính người khác giới không tha đã mần một trận rồi, chẳng lẽ Giản Nguyệt Dao cô muốn do dự không quyết muốn nghênh còn cự* với người khác giới mà mình chán ghét sao? Vậy trái tim của cô đúng là đủ lớn rồi đấy! Trái tim của Lục tử nhà ta quá nhỏ, không chứa được nhiều người, ta khuyến cáo với vài người dương dương tự đắc có chút biết người biết ta, đừng nên làm những chuyện vô ích nữa!”

(* do dự không quyết muốn nghênh còn cự : muốn nghênh đón nhưng giả bộ cự tuyệt thì phải)

“Đánh người là phạm pháp!” Giản Nguyệt Dao ưỡn ngực ngẩng đầu.

“Vậy cô giết không ít đâu!” Thư Hoàn cười nhạt.

“Sao cô giội nước bẩn vào ta, vu oan ta!” Giản Nguyệt Dao lại tức giận, chính nghĩa nghiêm nghị.

“Ngay cả địa lao của thị trấn Trương gia cô cũng vào rồi, còn nói lời ngụy biện gì nữa?” Thư Hoàn bịa chuyện, nhưng nàng cũng có chứng cứ thực tế.

Thiện có thiện báo, ác có ác báo.


Tiếu Cảnh Thăng bị thương cả người nằm ở trên giường rầm rì, đương nhiên hắn không cho rằng là mình tự chuốc lấy khổ, chỉ đổ thừa nữ nhân Lý Nhược Mai kia quá mức hung ác, tốt xấu gì một ngày phu thê trăm ngày ân, lại tìm mấy tên ăn mày đánh hắn suýt chết, mặt mũi bầm dập cùng cánh tay bị bẻ gãy chứng minh cho sự thê thảm đau đớn của hắn.

Đúng vậy, ở nhà dưỡng thương mấy ngày, chuyện Tiếu Cảnh Thăng suýt chút nữa bị người ta đánh chết được Tiếu lão gia tiến hành điều tra đến cùng, hắn bị thương khắp người không thể bỏ qua. Nhưng kết quả điều tra ra được khiến người ta chấn động, lại không cảm thấy có bao nhiêu quá đáng, ngược lại cho rằng đây là chuyện đương nhiên, nhất là dưới tình huống Tiếu lão gia không quan tâm Tiếu Cảnh Thăng bị thương nặng tìm cơ hội chửi mắng hắn thêm lần nữa. Nếu không phải bản thân Tiếu Cảnh Thăng không đứng đắn, ngay cả biểu muội cũng câu kết làm bậy, sao có thể bị đánh đến thảm như vậy?

Tiếu lão gia chửi rủa thậm tệ nói: “Đánh chết nó cũng xứng đáng!”

Tiếu phu nhân lắc đầu, không dám cầu tình cho đứa con trai không có tiền đồ của bà, huống chi đứa bé Nhược Mai kia cũng đáng thương, là Cảnh Thăng có lỗi với nó.

Còn Tiếu Cảnh Thăng chỉ nói độc nhất là lòng dạ đàn bà.

Ngày hôm đó thời tiết rất tốt, Phùng Điềm Thu đến Tiếu phủ bái phỏng, thứ nhất là hỏi thăm sức khoẻ của Tiếu Cảnh Thăng nằm ở trên giường nhiều ngày, thứ hai là ôn chuyện. Sau khi bị Hoa Diện hái, Phùng Điềm Thu sợ chuyện này bị người của Tiếu phủ biết được, cũng may nàng và Hoa Diện huyên náo quá mức ở thị trấn Trương gia vẫn chưa truyền đến U thành.

Bởi vì bị ép làm chuyện hồng hạnh vượt tường, thời gian dài Phùng Điềm Thu khó có thể an ổn, dưới trạng thái thẹn trong lòng, nàng đối xử với Tiếu Cảnh Thăng càng mềm mại dịu dàng hơn, không nói đến ngàn y trăm thuận, việc gì nàng cũng dựa theo ý hắn, cái này khiến cho tư tưởng chủ nghĩa đại nam tử của Tiếu Cảnh Thăng vui mừng không ngớt, Tiếu Cảnh Thăng liên tục gật đầu đáp ứng sau khi thương thế tốt lên sẽ thành thân với nàng.

Phùng Điềm Thu một lòng cho rằng thành hôn xong mọi chuyện đều sẽ qua, nàng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng buông tảng đá trong lòng xuống.

Lại nói đến Lý Nhược Mai khoảng chừng buổi chiều đi ngang qua đứng Trương gia, nàng nhớ Tiếu Cảnh Thăng có đi đến trấn này du ngoạn cùng tiện nữ họ Phùng kia.

Lý Nhược Mai cực kỳ phiền, vén rèm nói: “Xuống dưới với ta một chút!”

“Vâng!” Bội Hương lên tiếng, đỡ tiểu thư xuống xe ngựa.

Thư Hoàn mới tới Diện thành chưa quen hoàn cảnh nơi đây, đi dạo khu vực gần khách điếm hai vòng không tìm thấy ám vệ Lục, nàng có chút nổi cáu, lấy tư cách là một quần chúng thường xuyên đi lạc, khụ, tìm người gì gì đó rất có lực khiêu chiến!


Ngoan ngoãn trở về phòng ngủ?

Ám vệ Lục trở về trông thấy nàng không tim không phổi như vậy, nhất định sẽ càng tức giận hơn nha!

Đang trù trừ, Thư Hoàn nghe thấy có người cất tiếng cười to, ha ha ha ha ha... rất hèn mọn bỉ ổi đó! Nơi phát ra tiếng là ngay ở phòng khách trên lầu của khách điếm, hai người ngồi ở trước cửa sổ được mở toang, Thư Hoàn giương mắt, hai người uống rượu cười đùa, một người trong đó Thư Hoàn có biết, không phải là Lưu Chỉ Hàn sao? Hắn cũng tới Diện thành này?

Dường như Lưu Chỉ Hàn chú ý tới tầm mắt của nàng, cười nói: “Đi lên ngồi chút không?”

Thư Hoàn kinh ngạc với sự nhạy cảm của hắn, đã được mời rồi không lên thì có chút vô lý, nàng có ấn tượng với người này không tệ, cho nên tạm thời gác chuyện ám vệ Lục sang bên, xoay người tiến vào khách điếm.

Trang Thiệu Nhàn ngồi đối diện Lưu Chỉ Hàn cũng không muốn phát ra tiếng cười hèn mọn bỉ ổi kia, dáng người của hắn không tệ, lúc này đang mặt mày u oán nhìn về phía hảo hữu ngồi đối diện, mặc cho ai bị uy hiếp phát ra tiếng cười phóng đãng dâm loạn đều sẽ bất mãn! Thấy sắc quên bạn mà! Trang Thiệu Nhàn lắc lắc đầu!

Lưu Chỉ Hàn cắt ngang lời phàn nàn của Trang Thiệu Nhàn, để cho hắn thu liễm chút.

“Vừa mới giúp ngươi bắt hái hoa tặc, ngươi tá ma giết lừa* không thích hợp nha!” Thì ra Trang Thiệu Nhàn chính là hảo hữu ngày đó dùng bồ câu đưa tin cho ám vệ Lục, Trang Thiệu Nhàn vô sự nhàn rỗi cũng cùng đi theo đến Diện thành, nghe nói thức ăn ở Diện thành vô cùng ngon, một bàn mì này hắn ăn không ít, Lưu Chỉ Hàn mời khách.

(* tá ma giết lừa : có nghĩa là bị trụt lợi xong vứt bỏ)

“Nếu ngươi làm hỏng buổi hẹn của huynh đệ thì rất không ổn đấy!” Lưu Chỉ Hàn không hề khách sáo dùng mắt dao găm tiễn khách.

“Được rồi được rồi, không quấy rầy các người tình chàng ý thiếp nữa!” Trang Thiệu Nhàn cố ý nói lớn tiếng, Thư Hoàn vừa đi vào sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích