Thụ Thôn xoa xoa hai tay, sau khi nói nhảm một nén hương rốt cuộc cũng đắc chí nói: "Ta không muốn nhiều, cho chút tiền lẻ xin cơm là được, dù sao các người cũng không thiếu tiền đúng không?"

Cứu tế những người có cuộc sống trong nước lửa Thư Hoàn còn bằng lòng, cứu tế Thụ Thôn bán mẹ bán con? Thư Hoàn lắc đầu không muốn nhiều lời, kéo kéo ống tay áo ám vệ Lục, "Đi ôm đứa bé xuống đây để hắn cầm về, ba của nó còn sống thì mình nuôi làm gì? Chúng ta cũng không cần bắt buộc nuôi đứa bé, không cần trả tiền!"

Ám vệ Lục gật đầu, làm bộ lên lầu, Thụ Thôn sợ không lấy được bạc còn phải nuôi đứa bé liền vội vàng ngăn cản ám vệ Lục, "Đừng vội! Đứa nhỏ đã bán cho các ngươi sao có thể nói trả là trả? Không muốn cho tiền mua đứa nhỏ cũng không cần như vậy chứ?"

Thụ Thôn vô liêm sỉ chọc cho Thư Hoàn bực bội thở ra một hơi dùng sức ho khan, ám vệ Lục vốn không giận mấy cũng không nhịn được mà phát cáu, đánh một chưởng vào ngực Thụ Thôn làm hắn ngã từ trên bậc thang thứ hai xuống đất.

"A!" Thụ Thôn lăn lộn đau đớn kêu hô, "Gãy xương rồi, cứu mạng với..."

"Thật đúng là một kẻ lưu manh!" Thư Hoàn hung hăng dậm chân; tiểu nhị không cần người khác phân phó liền ném Thụ Thôn đang nằm trên mặt đất không bị thương tích gì nhưng lại la hét như giết lợn ra bên ngoài.

Thỉnh thoảng bị một người gây phiền phức một lần hai lần còn có thể nhẫn nhịn, nhiều lần ngược lại ai cũng không chịu nổi, ít nhất là Thư Hoàn không thể nhịn được; ngón tay ám vệ Lục vén một sợi tóc của nàng để lên mũi ngửi nhẹ, ngửi ra hơi thở bực bội, kế tiếp bước ra khỏi cửa chính khách điếm cho Thụ Thôn một bài học nhớ đời,

Rầm rầm rầm!

Ám vệ Lục thi quyền triển cước với Thụ Thôn ở ngoài cửa!

A a a!


Thụ Thôn kêu la thảm thiết, bị đánh thành dạng chó!

Thụ Thôn đau đớn không chịu nổi liền lăn một vòng, hô to, "Hoa Diện Hoa Diện tới cứu ta với!"

Dưới tình thế cấp bách Thụ Thôn gọi cả tên cả họ của Hoa Diện, một chút kính trọng của huynh đệ dài huynh đệ ngắn cũng không có.

Ám vệ Lục lạnh mặt, Hoa Diện âm hiểm xảo quyệt không biết xuất hiện từ lúc nào gây cản trở,

"Ha ha ha..."

Trên nóc nhà khách điếm, Hoa Diện đứng ngoài cuộc rất lâu hào sảng cười to, không hề có chút cảm giác tội ác làm chuyện xấu bị đâm rách tại chỗ, ngược lại tự nhiên phóng khoáng nhảy từ nóc nhà xuống mặt đất.

"Tối nay ánh trăng rất đẹp." Hoa Diện nhẹ phe phẩy cây quạt.

Ám vệ Lục không nói gì, lật chưởng thành quyền nện tới.

"Ối! Quân tử động khẩu không động thủ!" Hoa Diện nghiêng đầu né tránh một quyền này.


Trong lúc Hoa Diện cho rằng còn phải phí một phen miệng lưỡi mới có thể giải quyết vấn đề thì ám vệ Lục đã thu quyền lại.

Một quyền vừa rồi của ám vệ Lục chỉ là dò xét, tối nay không thích hợp để giết người, khách phòng trên lầu có không ít người xuống xem trò vui, trong đó còn có Tiếu Cảnh Thăng và Phùng Điềm Thu vội vàng mặc quần áo.

Thư Hoàn vừa ngáp vừa đi lên lầu, đi ngang qua hai vị vừa mới ở trong phòng mây mưa với nhau, Thư Hoàn nhớ lại lời của ám vệ Lục, Tiếu Cảnh Thăng vô sỉ dùng Lý Nhược Mai làm lá chắn để ngăn cản "ái mộ" của nàng khiến nàng "ghen ghét"! Công chúa đại nhân cười mỉa! Nam nhân tuấn tú nàng thấy nhiều rồi, cũng không cần thiết coi trọng Cảnh Thăng nhiều lắm chỉ có chút thiện cảm mà thôi, người này lại làm ra một tuồng kịch như thế thật đúng là khiến người ta chán ghét!

Nhưng tối nay Thư Hoàn rất mệt sẽ không chủ động trêu chọc ruồi nhặng, ngoảnh mặt làm ngơ đi đường vòng;

Sau khi Phùng Điềm Thu xuống giường dường như có chút mệt, nhưng nàng không có ý định để Thư Hoàn ngủ an giấc, nàng ngăn lại, "Cô và Lục tử gì đó đã nói bồi thường cho ta mà vẫn chưa thấy đâu đấy!"

Thư Hoàn thở dài đáng tiếc, khoanh tay trước ngực, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Tiếu Cảnh Thăng.

Tiếu Cảnh Thăng cố gắng làm người trong suốt thất bại ngượng ngùng cười một tiếng, hắn đương nhiên nhận ra Thư Hoàn rồi, cũng càng sợ Thư Hoàn sẽ nói gì đó ảnh hưởng đến quan hệ của hắn và Phùng Điềm Thu. Đành phải giải thích ân oán giữa Thư Hoàn và Phùng Điềm Thu, hắn vội vàng nói chen vào, "Thư Hoàn cô nương cũng ở đây à? Gần đây bận bịu gì sao?"

Thư Hoàn đùa nghịch ngón tay, không nhìn vào ai, "Bận bắt hái hoa tặc cho Phùng cô nương, dù sao danh dự của cô nương gia rất quan trọng!"


Ám vệ Lục đang đi lên lầu... Có chút chột dạ!

Thư Hoàn cố ý khó gần, nhưng Phùng Điềm Thu không nhìn ra sự châm chọc của nàng, còn cho là thật bày ra vẻ mặt ta là chính nghĩa cô là quỷ quái hô lên, "Nói bậy! Là hai chủ tớ cô không sạch sẽ, ta vô tội, cô dựa vào cái gì đổi trắng thay đen, không nói rõ ràng là các người sai!"

Người xem náo nhiệt ở một bên ngáp liên tục, mang theo quầng thêm xem cuộc vui.

Thư Hoàn ở ngoài hơn hai năm bị không ít người như Phùng Điềm Thu sỉ nhục, nói nàng và ám vệ Lục là cẩu nam nữ ban ngày ban mặt tằng tịu gì gì đó, lúc ấy tâm tư Thư Hoàn không đặt trên người ám vệ Lục, cũng chỉnh không ít người. Lúc này bị miệng thúi của Phùng Điềm Thu sỉ nhục, Thư Hoàn vẫn không mừng thầm, cảm giác không biết xấu hổ trước giờ không có nay lại có!

Dùng sức ho khan một tiếng, Thư Hoàn nghiêm mặt che đậy, "So ra vẫn kém cô nương eo nhỏ chân dài!"

Câu này của Thư Hoàn nhìn như nịnh hót vóc người đẹp khiến người ta quái tai, trận chiến nước miếng không phải là nàng nhỉ? Phùng Điềm Thu thật sự có dáng người rất đẹp đấy!

Không nói xem náo nhiệt không làm rõ ý nghĩa của Thư Hoàn, ngay cả bản thân Phùng Điềm Thu cũng không biết, không nói tiếp được.

Ăn miếng trả miếng!

Thư Hoàn không chơi đùa ngón tay nữa, nàng ưỡn ngực ngẩng đầu cố gắng dùng cằm nhìn người! Dám nói công chúa đại nhân và thuộc hạ không sạch sẽ, còn Phùng Điềm Thu cô mới bò ra khỏi ổ chăn của nam nhân đấy, đừng tưởng rằng dùng chăn lớn thì người khác không nghe không thấy! Nhưng Thư Hoàn cũng nhìn ra lấy năng lực não của Phùng Điềm Thu thì hoàn toàn nghe không ra châm biếm trong lời của mình, thôi thôi, công chúa đại nhân còn lâu mới so đo với người là tặc mà kêu hô bắt tặc, hừ!

Hừ mạnh một tiếng!

Thư Hoàn quay đầu dùng phương thức rất uy vũ túm lấy cánh tay của ám vệ Lục, sau đó kéo kéo đẩy đẩy ám vệ Lục vào phòng.


Mọi người hai mặt nhìn nhau;

Phùng Điềm Thu cố tình tiến lên muốn bồi thường, Tiếu Cảnh Thăng sợ rước lấy sai lầm sợ Thư Hoàn nói lung tung, lập tức ngăn cản hành động không có lý trí của Phùng Điềm Thu, khuyên can mãi mới mời được bà cô này về phòng.

"Hắc xì!" Phùng Điềm Thu hắt xì một cái, trong khoảnh khắc cùng Tiếu Cảnh Thăng tiến vào phòng cảm thấy sống lưng phát lạnh, "Không có gió cũng không lạnh nha!"

Hoa Diện bước ra khỏi chỗ tối, ánh mắt âm hiểm như một con rắn độc nhìn chằm chằm một nam một nữ kề vai sát cánh không biết liêm sỉ kia!

Trong hẻm nhỏ đen ngòm, hai nam nhân không ngừng cãi nhau.

Thụ Thôn mặt mũi bầm dập, tìm người ta phá rối không nhận được chút lợi ích nào, tổn thất này nhất định phải tìm người bồi thường chứ?

Hoa Diện âm trầm, sắc mặt đen thui có thể nhỏ ra mực, Thụ Thôn cầm bạc không chịu đi còn ở đó không ngừng lải nhải.

Rắc rắc!

Tiếng vặn gãy cổ;

Giọng vịt đực của Thụ Thôn im bặt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích