Lục Trúc Nhi bỏ trốn, ả nghe đồn tân lang của ả là một lão già lọm khọm, hứ dù có tiền thì sao chứ, thanh xuân tươi đẹp của ả nhất quyết không thể chôn vùi vào cái gì Nạp gia kia. Nhất quyết không.

Nhà họ Lục nhốn nháo, đương ngày mai sẽ rước dâu, hiện tại liền không thấy tân nương đâu cả, nửa đêm tất cả nô gia trong Lục phủ sáng trưng thắp đèn đuốc tìm người, chỉ là Lục tiểu thư nhân lúc trời không biết quỷ không hay đã cùng với tên đại lang mới gặp trốn đi.

Nô tỳ của Lục tiểu thư Chúc Phùng Phùng, đem thân thể gầy yếu quỳ trước mặt Lục phu nhân, đều do cô không tốt, như vậy làm mất Lục tiểu thư.

Đầu nhỏ cúi gằm, gương mặt gầy gò thanh tú gúi gằm xuống đất.

Chúc Phùng Phùng là một cô nhi lại còn bị câm, vốn dĩ là ăn mày, hai năm trước là Lục phu nhân đem về nuôi, làm nô gia cho Lục tiểu thư, vốn dĩ cô muốn đem hết sức báo đáp tấm lòng của Lục phu nhân cưu mang mình, chỉ là không nhờ hôm nay lại phạm tội nghiêm trọng, là kẻ hầu cho Lục Trúc Nhi tiểu thư lại làm mất tiểu thư ngay trước mắt.

“Mau đứng dậy, không trách người nổi, là nó tự muốn trốn đi, không muốn gả chồng, người có muốn cũng không ngăn nổi “

Lục phu nhân trên ghế lớn mệt mỏi đem trà nóng ngấp một ngụm, bà quả thực rối bời, Lục đại nhân có vướng bận trên huyện, không thể cùng bà đỡ đần chuyện này.

“Tiểu Phùng, cùng ta một chút sửa soạn tới Nạp gia bàn bạc... thật khó xử”

.....


Nửa đêm xe ngựa trên đường lộc cộc chạy, chỉ có lòng người là nhốn nháo.

Chúc Phùng Phùng rất ít khi ra khỏi Lục phủ, luôn ngoan ngoãn hầu hạ trong tại gia, hiện tại ra ngoài không khỏi có chút sợ hãi.

Xe ngựa không nhanh không chậm đi tới Nạp gia.

Cửa gia đóng kín chỉ có một tên phu lơ mơ nửa mê nửa tỉnh gác cổng.

Nhác nghe thấy tiếng xe ngựa cùng đèn đuốc sáng trưng mà bị dọa tỉnh.

Lục phu nhân trên kiệu bước xuống, Phùng Phùng một bên đỡ lấy bà.

“Ta có tín gấp gặp bảo chủ nhà người, xin phiền một chút”

“Nửa đêm, bảo chủ không thích quấy rầy, làm khó tiểu nhân rồi” tên phu có vẻ mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, làm phiền bảo chủ an giấc, mất việc như chơi.

“Hiện tại người làm lỡ dở việc lớn liền mất đầu, người gánh nổi?” Giọng Lục phu nhân đều đều cũng lạnh nhạt, cũng đủ dọa tên phu kia, hắn run run loạng choạng vào báo tin.

Sảnh Nạp gia khá lớn, hiện tại là lần đầu tiên Chúc Phùng Phùng trông thấy một nam nhân đẹp như vậy, ngũ quan tinh tế, tóc dài xõa ra cùng một thân cao lớn, chỉ là con người này đều tỏa ra vô vàn lãnh khốc cùng lạnh lùng làm Phùng Phùng có chút sợ hãi.

Thân thể nhỏ gầy càng thêm khép nép núp sau bóng hình Lục bà.

Nạp Dương nheo đôi con mắt đẹp đẽ quan sát thân hình nho nhỏ của nữ nhân trước mắt, sạch sẽ cùng tinh khiết còn rất nhút nhát, ừm! rất giống con chuột nhỏ.

Hắn vốn dĩ rất không thích bị làm phiền trong giấc ngủ, đối với Lục tân nương gì đó cha hắn chọn, Nạp Dương hắn hàn toàn không quan tâm, nữ nhân ngực nở mông cong hắn không thiếu để chơi đùa, cùng lắm là thêm một người để bỡn cợt.

Lười biếng chống tay xuống cằm, đem gương mặt cúi gằm của ai kia thu hết vào tầm mắt.

“Lục tân nương bỏ trốn? Không bằng thay tân nương đi” đem ngón tay xinh đẹp chỉ vào Chúc Phùng Phùng.


Lục phu nhân rất bất ngờ, đối với Chúc Phùng Phùng vẫn chưa bao giờ coi là tôi tớ, đứa trẻ này rất ngoan ngoãn cũng nghe lời, bà thật sự không nỡ.

Hiện tại bảo chủ đích danh muốn người? Cũng vài phần không tin vào tai mình.

“Nạp bảo chủ muốn đứa nhỏ này?” Bà hướng ánh mắt về phía Phùng Phùng ngoan ngoãn sau lưng mình.

Gương mặt Nạp Dương khẽ cười biểu lộ đồng tình.

“Nạp bảo chủ, Phùng Phùng chỉ là một đứa nhỏ tôi tớ, không dám như vậy cùng bảo chủ thành hôn được”

Hắn lần nữa nhìn gương mặt ngơ nhác của con chuột nhỏ ngốc nghếch kia, biểu cảm không tệ, rất vừa ý hắn.

“Đối với việc tân nương trước ngày thành hôn bỏ trốn không biết lan ra sẽ như thế nào danh tiếng” Nạp Dương nhẹ nhàng phun một câu đánh trúng tử huyệt của Lục phu nhân.

Mặt bà thất sắc, Nạp gia định đuổi cùng giết tận sao.

“Việc này trước hết cũng cần Phùng Phùng đồng ý, bảo chủ thỉnh suy xét, Lục gia mất mặt bảo chủ cũng không thêm lợi ích gì”

Chúc Phùng Phùng giống như đã lờ mờ hiểu bọn họ đang nói về mình, cực kỳ khẩn trương cùng sợ hãi, tay nhỏ căng thẳng bám lấy vạt áo Lục phu nhân.

“Một nô tì đổi thanh danh con gái Lục gia, quá lời đi”


Trán Lục phu nhân khẽ lay động, cuối cùng cũng khó khăn quyết định.

“Được, thành giao”

Chúc Phùng Phùng cực kỳ hốt hoảng, tay nhỏ nắm lấy vạt váy Lục phu nhân, quỳ trước mặt bà, môi hồng nhi a nhi a van xin, cơ thể nhỏ gầy khẽ run rẩy, cô không muốn thay Lục tiêu thư gả vào Nạp gia, cô rất sợ người nam nhân này.

“Tiểu Phùng, ta là bất đắc dĩ đừng trách ta, coi như ta nợ ngươi một ân tình”

Phùng Phùng kịch liệt phản ứng, gương mặt mang vài phần kinh hoàng.

Khóe mắt cô đã ướt đẫm, miệng nhỏ không ngừng nhi a nhi a mấp máy, hay tay chắp vào nhau cầu khẩn cùng van nài, cô thà xuốt đời hầu hạ Lục bà cho đến chết, cô muốn như vậy có một cuộc sống lặng lẽ, chưa hề chút nào cơ đồ leo cao gì đó.

Nạp Dương thú vị trước mắt theo dõi, lại là một người câm mà không điếc? Quả thật thú vị, thanh tú xinh đẹp cũng rất sạch sẽ, nữ nhân này rất hợp ý hắn.

- tử dục-

Thỉnh ấn sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích