Thế Hôn
Chương 27: Thử xem 1

Lâm Cẩn Dung hiện tại hận nhất chính là người khác
thay nàng làm chủ, lại là cùng huynh muội Lục gia dây dưa, dị thường mất hứng
thản nhiên liếc Lâm Ngũ một cái, đang muốn mở miệng từ chối, đã thấy Lục Vân
tươi cười ngọt ngấy ôm lấy cánh tay của nàng, vui mừng mở to hai mắt chờ mong
nhìn nàng nói: “Thật sao, vậy thật tốt quá! Nhưng mà ta không có sáo tốt thì
phải làm sao bây giờ?”

Lâm Ngũ dò xét thần sắc của Lâm Cẩn Dung thử nói: “Ở
chỗ ta có một cái, là Tứ tỷ hôm nay tặng cho ta, có thể cho muội mượn dùng.”
Nếu là Lục Vân muốn, vì để Lục gia huynh muội thậm chí để cô cô vui mừng, nàng
đưa Lục Vân thì cũng đâu làm sao? Nhưng có điều trước mặt Lâm Cẩn Dung, nàng
rốt cuộc cũng cảm thấy không tiện.

Lục Vân một tay kéo Lâm Ngũ, một tay kéo Lâm Cẩn Dung:
“Rốt cuộc là cốt nhục nhà mình, nhóm biểu tỷ thật sự là quá tốt, ta ở phía nam
chưa từng có người nào đối đãi thật tình thật lòng với mình như vậy. Tứ tỷ tỷ,
khi nào ta có thể đến học?”

Nàng chưa nói gì, hai người này đã thay nàng quyết
định rồi, đều là khi dễ nàng không dám cự tuyệt người khác sao? Lâm Cẩn Dung
buông tay ra gắt gao mím môi, ngoài cười nhưng trong không cười chậm rãi nói:
“Ta hiện tại thân có tội, đang bị phạt, mỗi ngày phải tự tu chỉnh, sao chép nữ
giới, làm nữ hồng, chỉ sợ sẽ chậm trễ Vân biểu muội, để sau này rồi tính.” Nói
xong hướng mọi người gật đầu một cái: “Mợ ta ngày mai phải về Thanh châu, ta
muốn đi nói lời từ biệt, mưa thu gió lạnh, sẽ không trì hoãn các vị ca ca muội
muội.” Đúng là không hề liếc mắt nhìn bất kỳ ai một cái, chỉ tiêu sái rời đi.

Đợi nàng đi khá xa, Lục Vân nắm khăn tay nhỏ giọng
nói: “Ta thấy Tứ biểu tỷ bộ dáng có vẻ không vui, có phải chê ta phiền hay
không a?”

Lâm Cẩn Dung ý tứ mất hứng cùng cự tuyệt ai cũng đều
có thể nhận ra, nhưng đối với người Lâm gia cũng không có ai chân chính để ở
trong lòng. Lâm Đại thiếu gia cười nói: “Biểu muội đa tâm, Tứ muội tính tình
thường trầm mặc e lệ ít lời như vậy.”

Lâm Ngũ thần sắc thay đổi trong nháy mắt, cũng thở dài
một tiếng, cười nói: “Đúng vậy. Tứ tỷ bị phạt, trong lòng đang khó chịu, hơn
nữa mợ và biểu ca của nàng ngày mai phải đi, nàng thật vất vả mới cầu được lão
thái thái đến để hành lễ đưa tiễn, tất nhiên có chút vội vàng xao động. Tin
tưởng ta đi, Vân muội muội như vậy ai cũng yêu thích, không có ai chê muội
phiền hà đâu.”

Lục Vân cũng mỉm cười, mở to mắt nhìn, ngọt ngào thấp
giọng hỏi Lâm Ngũ: “Tỷ nói Ngô Nhị ca cũng biết thổi sáo đúng không? Hiện nay
trong số những người biết thổi sáo cũng không có nhiều người thổi hay cho lắm,
bọn họ có phải học cùng một tiên sinh không vậy?”

Lâm Ngũ cười rộ lên: “Làm sao có thể! Nam nữ bảy tuổi
đã khác biệt…… Bất quá tài nghệ thổi sáo này, thật sự là do Ngô gia truyền đến.
Tứ tỷ là học từ Cô phu nhân của Ngô gia, Ngô Nhị ca là học ở nhà. Muốn nói ai
tài nghệ cao siêu hơn, ta từ trước đến nay chưa từng nghe Ngô Nhị ca thổi sáo,
nên cũng không dám chắc. Nhưng nghĩ đến hắn là nam tử, lại lớn tuổi hơn, sợ là
sẽ càng giỏi hơn.”

Lại nghe Lục Giam nói: “Tứ biểu muội thổi đã rất hay,
có điều lúc ta ở phía nam đã từng nghe qua tài nghệ của một lão nhân mắt mùi so
với nàng càng cao siêu hơn, nhưng nàng tuổi còn nhỏ, trải qua thời gian, sợ là
sẽ càng tài giỏi. Nếu nói Ngô Nhị ca thổi hay hơn, vậy không biết tài nghệ cao
siêu đến mức nào?” Nếu quả thực như thế, tài danh kia của Ngô Tương cũng không
phải là hư danh.

Thanh âm tiếng sáo, làm bạn với mưa thu rả rích, khiến

lòng hắn chua xót khó nhịn, giống như trở lại thời điểm trở thành con thừa tự
của Đại bá, Đại bá mẫu, bị vội vàng mang tới nơi xa rời khỏi Bình Châu. Ngày ấy
mưa rất to, Lâm Ngọc Trân lại sống chết không chịu đổi sang ngày khác, mẫu thân
Đồ thị bế hắn qua, ô che không đủ, trên người, trên mặt Đồ thị ướt đầy nước,
cũng không biết đó là lệ hay là nước mưa. Hắn thần kinh hốt hoảng bị Lâm Ngọc
Trân gắt gao túm ở trong tay, khóc cũng không dám khóc, đối với tương lai tràn
ngập sợ hãi cùng lo lắng.

May mắn có Lục Vân mềm mại tựa vào bên người hắn, lấy
lòng hướng miệng hắn nhét một miếng bánh hoa quế, sau đó cầm tay hắn: “Ca ca,
đồ ăn ngon của ta đều chia cho huynh, quần áo cũng chia cho huynh, món đồ chơi
cũng chia cho huynh, nhất định sẽ đối đãi với huynh thật tốt……”

Hắn không biết có phải do Lâm Ngọc Trân dạy Lục Vân
nói như vậy hay không, nhưng hắn xác thực cảm thấy miếng bánh đó thực ngọt, Lục
Vân thực đáng yêu. Sau đó, Lục Vân xác thực vẫn đều săn sóc hắn. Người nào kính
hắn một phần, hắn sẽ kính lại người đó hai phần. Hắn quay đầu nhìn Lục Vân, vừa
vặn nhìn thấy Lục Vân nghiêng đầu, kiều kiều nhìn hắn cười: “Ca ca muốn biết ai
tài nghệ cao siêu hơn, điều này không phải đơn giản sao? Ngày khác thỉnh Ngô
Nhị ca thổi một khúc tới nghe là được rồi.”

Lục Giam liền gật gật đầu, thanh âm ôn nhu nói: “Được,
thời tiết đẹp hơn, ta sẽ thỉnh hắn về nhà chơi.”

Lâm Ngũ nghe thấy hắn khen ngợi Lâm Cẩn Dung thổi sáo
hay, có chút không thoải mái, nghe vậy vội nói: “Cũng đừng quên ta.”

Lục Vân cười, thân thiết ôm cánh tay của nàng: “Có
quên ai cũng sẽ không quên Ngũ biểu tỷ.” Hai người đối diện khoái hoạt nhìn
nhau, giống như có chung loại ăn ý nào đó.

Lâm Cẩn Dung đi vào sân viện của Đào thị, cùng mọi
người chào thân thiết một lúc, sau đó liền một lòng một dạ nghĩ xem bản thân
nên dùng tài ăn nói thế nào mới có thể hợp tình hợp lẽ? Đang ngồi nghĩ ngợi,
chỉ thấy Đào thị sai nha hoàn ma ma lui xuống, thấp giọng nói: “Tẩu tử, ngày
mai ta sẽ sai người đưa tẩu đến tận xe ngựa, làm phiền các ngươi đem vàng bạc
này đổi thành tiền, thấy có thứ tốt thì mua giúp ta!”

“Nương muốn mua cái gì?” Lâm Cẩn Dung vội ngồi thẳng
thân mình, hai mắt sáng lên, ai nha, vàng bạc nha!

Đã thấy Ngô thị mỉm cười nhìn về phía nàng, Lâm Cẩn Âm
cùng Đào thị cũng nhìn nàng cười, Lâm Cẩn Dung không biết các nàng vì sao tươi
cười như vậy, vội sờ sờ mặt: “Mọi người cười gì vậy? Trên mặt con có gì sao?”

Ngô thị cười kéo nàng qua, trêu tức nói: “Cẩn Dung của
chúng ta cũng đã đến lúc đặt mua đồ cưới rồi.”

Lâm Cẩn Dung ngực căng thẳng, tay không tự giác gắt
gao nhéo vạt áo, sau một lúc lâu mới tái nhợt nghiêm mặt nói: “Con còn nhỏ mà.”

“Xem xem, khiến hài tử thành thật này sợ tới mức nào
rồi kìa.” Đào thị cười: “Nữ tử sớm hay muộn đều phải lập gia đình, Tam tỷ của
con ra cửa rồi sẽ đến con, hiện nay thừa dịp vàng bạc ở Thanh châu so với Bình
Châu có giá trị hơn, nương cũng nên thay con chuẩn bị chút, đồ cưới dày thì
tương lai mới tìm được mối tốt.” Ý tứ này là sợ người khác chướng mắt với sự
suy thoái của Lâm gia khó mà có nhà tốt tới mai mối.

Lâm Cẩn Dung nhất thời im lặng không nói gì.

Thói đời từ trước đến nay thế đạo đàm hôn luận gả
không hề chỉ xét về môn phiệt, mà còn là của cải. Nghị hôn trước nghị tài, nghị
thân chi thủy, trên thiếp của nữ tử phải viết rõ ông cố, tổ, phụ thân ba thế hệ

xuất thân cùng với của cải điền sản gả đi.

Vì thế, cũng có người xuất thân quan viên cao quý lại
cùng thương nhân phú hộ kết thân; Cũng có Lại Bộ Thị Lang cưới phú môn quả phụ;
Còn có đương thời đại nho nam nữ kết hôn, vì mục đích làm giàu, đưa ra mục đích
sính lễ đồ cưới nhiều để đạt thành hôn phối. Cũng có nữ nhân nhà giàu không để
ý quy định triều đình, không tiếc tổn thất địa vị, cam nguyện cùng thương nhân
giàu có thông hôn. Mà nữ nhi nhà bần cùng khó gả đi, nam tử nhà nghèo khó cưới
vợ, vì vậy mất cơ hội thành gia lập thất, có thể nói là phụ nhân oán thán,
trượng phu bất bình.

Lâm gia nữ nhi ở Bình Châu có thể nói là đứng hàng
đầu, thật ra không lo không gả đi được, nhưng muốn gả cho một nhà chồng tốt, ở
nhà chồng có địa vị cao, cũng phải tốn không ít công phu, cái gì cũng không thể
so sánh với tiền tài.

Tiền a, đều là vì tiền, Lâm Cẩn Dung âm thầm thở dài,
bày ra một bộ tò mò: “Vàng bạc ở Thanh Châu vì sao so với Bình Châu lại có giá
trị hơn?”

Ngô thị bật cười: “Sao lại đột nhiên đối với điều này
lại cảm thấy hứng thú? Bất quá đây cũng là chính sự, để ta nói cho tỷ muội các
con nghe.” Ánh mắt là nhìn Lâm Cẩn Âm, trọng điểm cũng là Lâm Cẩn Âm: “Các con
cũng biết, Thanh Châu bên kia có các cửa hàng, giao dịch rất nhiều, nếu dùng
tiền đồng, vậy trả tiền cho một khối lượng lớn hàng hóa rất mất thời gian, vừa
nặng lại bị lỗ, tất nhiên vàng bạc sẽ là tốt nhất, vừa nhẹ nhàng lại thuận
tiện. Vật quý vì hiếm, càng nhiều người cần, vàng bạc tất nhiên giá trị sẽ tăng
lên. Hiểu chưa?”

Lâm Cẩn Dung đương nhiên đã hiểu, tình trạng này sẽ
diễn ra ở Bình Châu sang năm, Thanh Châu do xu hướng mua bạc để nộp thuế, mọi
người đều cần bạc, do đó giá trị sẽ tăng lên. Lại tiếp tục hỏi Ngô thị: “Chỉ sợ
có cao hơn cũng không được bao nhiêu, chỉ kiếm được chút tiền vất vả mà thôi?”

“Các con không quản gia không biết củi gạo quý.” Ngô
thị kiên nhẫn giải thích: “Hiện nay mỗi một thỏi vàng đổi được 5000 văn tiền,
bạc đổi được 800 văn tiền, mà Thanh Châu bên kia so với Bình Châu, mỗi một thỏi
bạc đổi được nhiều hơn 50 văn tiền, vàng sẽ nhiều hơn 350 văn tiền, nhìn qua
xác thực không nhiều hơn bao nhiêu. Nhưng tích tiểu thành đại, nay gạo trắng
thượng đẳng cũng bất quá chỉ tốn 30 văn tiền một đấu, một mảnh ruộng tốt nhất
tốn 300 văn tiền một mẫu, một hai thỏi vàng đổi ra tiền đã được một mẫu ruộng
tốt nhất, con nói xem lời hay không lời?”

“Nhiều như vậy a!” Lâm Cẩn Dung vẻ mặt kinh hỉ: “Ngày
ấy lúc con đến Thính Đào cư của lão thái gia nghe giáo huấn, ngẫu nhiên nghe
thấy người khác nói chuyện, nói là có nơi đã ra quy định mua bạc để nộp thuế,
sang năm vì chuyện thuế mà mà giá bạc sẽ tăng cao, còn có người từ kinh thành
đến mua bạc, chỉ sợ cũng vì đạo lý này chăng?”

Ngô thị cùng Đào thị liếc nhau, đều biểu lộ một tia
vui mừng trong mắt, lại nghe Lâm Cẩn Âm bình tĩnh nói: “Là đạo lý này.” Vì thế
hai người càng vui vẻ.

Lâm Cẩn Dung không ngừng cố gắng nói: “Như vậy, Bình
Châu chúng ta có phải cũng sẽ có một ngày như vậy? Nói không chừng sẽ kiếm được
càng nhiều.” Nghe ta đi, nên tích trữ, sang năm mọi người sẽ kiếm được rất
nhiều tiền!

Lúc này Đào thị cười rộ lên: “Ai nha, A Dung nhà ta
cũng vì đường muối củi gạo quan tâm nha. Nhưng mà, Thái Minh phủ của chúng ta
gần sông Chử giang, vận chuyển bằng đường thủy, cho nên đến nay luôn thu thuế
bằng tiền, ngay cả năm ấy mấy phủ phụ cận quanh đó đã sửa lại, chúng ta này
cũng chưa sửa. Năm nay thu thuế cũng là như thế, nếu không, chỉ với thể diện
của tổ phụ con, dù thế nào cũng phải biết trước một chút tin tức.”

Lâm Cẩn Dung thầm nói, ý tưởng con người hình thành
chỉ trong sớm tối, Thái Minh phủ cách nơi này rất xa, Thái Minh phủ Tri phủ
muốn làm gì, Bình châu Tri châu sao có thể biết được ngay? Còn không phải Thái
Minh phủ bên kia ra lệnh một tiếng, nơi này liền theo sửa lại hay sao. Lúc đó
lão nhân đại khái sẽ biết trước một chút, nhưng khi đó mọi người cũng đều biết,
như ong vỡ tổ chém giết giành lấy vàng bạc, có thể kiếm được bao nhiêu? Giống
như Đào thị trong tay có vàng bạc này, hiện tại muốn bán đi đổi ra tiền, lúc đó
hối hận cũng đã muộn. Nếu để nàng nói, chính là nên thừa dịp hiện tại mua thêm
ngân lượng để dự trữ mới đúng. Vàng bạc hiện tại trong tay Đào thị còn không
lưu lại, còn nói gì về chuyện mua bạc mới? Chỉ đành nói: “Con còn nhỏ, đệ đệ
cũng còn nhỏ, không vội như vậy, cứ giữ lại, nói không chừng sang năm giá bạc
lên rất cao, khi đó càng có lời a.”

“ADung đã trưởng thành, có thể giúp đỡ muội đưa ra chủ
ý.” Ngô thị tuy tươi cười, Đào thị lại sợ Ngô thị đa tâm, liền trầm mặt: “Tiểu
hài tử thì hiểu được cái gì? Thôi lui xuống đi, mưa đã nhỏ, liền cùng tỷ tỷ của
con đến thăm phụ thân xem thế nào!” Ngữ khí cùng biểu tình đều để lộ vẻ không
thể thương thảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 27: Thử xem 1

Có thể bạn thích