Editor: Tiểu Linh Đang

Beta: Heisall

Trời đã sáng.

Thiên Uy mang theo Vũ Tiệp cưỡi "Abraham" đi trên sa mạc.

Tia nắng ban mai chợt nổi lên, ánh sáng cuồn cuộn chiếu rọi khắp bãi cát vàng rộng lớn, dường như bọn họ đang đắm chìm trong một bãi biển vàng: "Đẹp quá!"

Cằm Thiên Uy cọ nhẹ vào mái tóc Vũ Tiệp nói: "Trước kia anh thích nhất là một thân một mình, nhìn mặt trời mọc trong sa mạc hùng vĩ, điều này làm anh có cảm giác ‘anh đang đứng ở nơi cao nhất giữa trời đất này’, chỉ có điều, hôm nay —", anh tiếp tục nói từ đáy lòng: "Hiện tại, anh càng thích bóng dáng hai người chồng lên nhau gắn bó keo sơn, như hình với bóng hơn.” 

Đột nhiên tâm huyết dâng trào, anh cúi đầu nói với Vũ Tiệp: "Đi! Anh dẫn em đi xem vương quốc của anh." Anh kéo dây cương, "Abraham" liền chạy băng băng về phía trước.

Vương quốc? Vũ Tiệp suy nghĩ, là một quốc gia lớn như vậy sao?

Trên đường cái cấm cưỡi ngựa và lạc đà, nên Thiên Uy dừng ngựa lại, anh nhảy khỏi lưng ngựa, rồi ôm Vũ Tiệp xuống: "Đi thôi!"

"Chúng ta lái xe ——" Sau đó ôm cô đi về phía xe jeep của mình, sau khi đã ngồi yên ổn, xe jeep lái về phía con đường cái rộng lớn.


Quả thật việc đời khó liệu, giờ phút này người hay xông pha như Vũ Tiệp mà sắc mặt cũng tương đối khó coi.

Xe chạy ngược chiều lần lượt lướt qua, Vũ Tiệp bị dọa sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp trở nên hoảng hốt sợ hãi, cô núp sau kính canh gió, cao giọng hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

Thiếu chút nữa Thiên Uy đã cười đến rụng răng: "Đừng nói với anh rằng em không biết đây là vật gì! Đây là xe đấy! Phương tiện giao thông cần thiết của người hiện đại." Thiên Uy nhấn chân ga để xe đi nhanh hơn, anh đang chạy nhanh như tên bắn ở trên đường cái.

Vũ Tiệp tin tưởng đây nhất định là một loại quái vật, nếu không làm sao có thể nhanh hơn cả gió, cả ngựa đây? Mà cô càng không có cách nào hiểu được, tại sao trên con đường rộng lớn này lại có nhiều quái vật như thế? Đột nhiên, các tòa nhà đồ sộ cao thấp không đều lần lượt đứng sừng sững ở phía trước.

Đột nhiên Thiên Uy thắng xe lại, quẹo qua, đi xuống theo sườn dốc, Vũ Tiệp bị sợ đến khép chặt hai mắt, không dám nhìn kỹ, sau đó cô nghe thấy một loạt âm thanh kỳ quái, cô bỗng mở mắt ra, liền la hét hỏi: "Đây là cái gì?"

Thiên Uy kinh ngạc nhìn cô: "Đây là cửa tự động đấy!" Giọng nói của anh mang theo sự giễu cợt: "Đừng nói với tôi là em chưa từng nhìn thấy cửa tự động."

"Tôi ——" Vũ Tiệp bị hù chết khiếp, cô bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc mình đang ở chỗ nào? Suy nghĩ của cô bị những thứ đồ quái dị chưa từng gặp qua này làm cho rối loạn!

Thiên Uy dừng xe xong, anh xuống xe, mà toàn thân Vũ Tiệp lại không ngừng run rẩy, Thiên Uy dìu cô xuống xe, cảm thấy khó hiểu, nói: "Em cảm thấy lạnh à? Tại sao cứ run rẩy thế?"

Cô không biết phải trả lời như thế nào. Hình như bất kể cô hỏi cái gì, đều chỉ càng làm lộ ra thêm sự ngu ngốc của mình.

"Đừng sợ! Đây chỉ là bãi đỗ xe ngầm dưới lòng đất mà thôi." Thiên Uy lơ đễnh giải thích. Anh đứng bên cạnh quấy nhiễu cô, tay trái vòng chắc eo của cô: "Chúng ta lên tầng cao nhất đi." Anh dễ dàng đi qua một loạt các loại xe, nét mặt Vũ Tiệp chỉ có thể lấy từ chấn động lòng người để hình dung.

Thiên Uy ấn công tắc thang máy, khi cửa thang máy mở ra thì Vũ Tiệp lại trợn mắt há mồm lần nữa, cô không hiểu cái hộp lớn này có tác dụng gì?

Thiên Uy nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, đành phải lắc đầu: "Làm ơn đi! Đây là thang máy!" Anh kéo cô đi vào, đóng cửa lại, nhấn vị trí tầng cao nhất.

Khi thang máy lên như diều gặp gió thì Vũ Tiệp cảm thấy mình như đang bị nâng lên, cô sợ hãi nắm tay Thiên Uy không thả, Thiên Uy dùng sức ôm lấy cô, vẻ mặt cợt nhả nói: "Nếu biết em sợ đi thang máy như vậy, anh đã sớm dẫn em tới rồi. Như vậy em sẽ tự động ôm anh, không giãy giụa, không phản kháng." Anh vô cùng thỏa mãn.


"Anh ——" Mặc dù cô giận chính mình vô dụng, nhưng lại không cách nào vượt qua được sự sợ hãi trong lòng, cô sợ cô sẽ té xuống, cho nên liền dùng hết sức lực để cầm lấy tay Thiên Uy.

Rất vất vả, cuối cùng thang máy cũng đã ngừng. Cửa thang máy vừa mở, Vũ Tiệp chỉ cảm thấy toàn thân vô lực. Thiên Uy đỡ cô đi ra khỏi thang máy, đi tới phòng làm việc riêng của anh, lúc nhân viên bảo vệ thay Thiên Uy mở cánh cửa gỗ cao gần ba mét được chạm trổ tinh xảo, thì tất cả bên trong đều khiến Vũ Tiệp càng thêm hoa cả mắt.

"Đây là ——" Cô không có cách nào xác định được rốt cuộc thứ mình thấy là gì, cô chợt tự nói với mình: đây nhất định là một giấc mộng.

Bên trong phòng toàn là những tấm thủy tinh lớn cùng kim loại, trên một chiếc bàn lớn có đặt một cái hộp vuông, cảm giác vô cùng to lớn, phòng làm việc khí thế, tất cả đều làm cô choáng váng, trong kiến thức của cô, ở quê hương của cô, cô hoàn toàn chưa từng thấy qua.

Rốt cuộc cô đang ở nơi nào? Vũ Tiệp bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Thiên Uy tự hào nói: "Gia Khẩn cho rằng nơi này chỉ là hạt cát không đáng một đồng, sẽ không có khả năng xây dựng thành đô thị được, anh sáng lập ra nơi này là kì tích." Anh lôi kéo tay Vũ Tiệp đi tới trước cửa sổ sát đất, quan sát tất cả nơi đây: "Em xem, đây chính là đô thị tiến bộ nhất trong sa mạc—— thành phố Đỗ Bái. Là một tay anh ‘ sáng lập ’ ra nó, hiện tại nó được mọi người ca tụng là ‘thành phố hoàng kim bên vịnh Ba Tư’." Trên mặt anh tràn đầy ánh sáng khác thường: "Anh tới đây từ năm 1987, liền thề sẽ tạo dựng nên đô thị này, bây giờ là năm 1997 rồi, anh tin là anh đã làm được rồi."

Anh kiêu ngạo chỉ về phía xa: "Em xem! Đó là cảng biển, bây giờ là một trong những cảng vận tải quốc tế lớn, vịnh Ba Tư sản sinh ra dầu hỏa, phải dựa vào Bái Đỗ mới có thể trở thành cảng biển lớn nhất Trung Đông, thậm chí là toàn bộ Châu Á. . . . . ."

Thiên Uy càng không ngừng nói quyết tâm và ý chí mạnh mẽ của mình, nhưng làm thế nào Vũ Tiệp cũng nghe không vô. Trong đầu của cô chỉ hiện lên con số làm cô ngạc nhiên, không thể tin được.

Năm 1987? Năm 1997? Năm 2000?

Trời ơi! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

Trời ơi! Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Đầu của cô trống rỗng. Một giây kế tiếp, cô nghiêng người lui về phía sau. Cô không thể nào tiếp thu được sự thật này, vì vậy bất tỉnh.

"Vũ Tiệp ——"

Tại sao cô lại chậm chạp như vậy, ngu như vậy?


Chẳng phải tất cả mọi thứ ở nơi này đều cách biệt một trời một vực với quê hương của cô hay sao?

Tại sao cô không thể nhìn ra sớm một chút?

Ví dụ như: tòa thành có đèn, nhiều đồ hiện đại. Trên cửa có khóa sắt, ở quê cô, chỉ dùng then cài bằng gỗ để khóa cửa. Hơn nữa, một số đồ trang trí, như đồ dùng trong nhà, thủy tinh. . . . . . Hoặc là gương, những thứ đồ này không ngừng xuất hiện trước mắt cô, tuyệt đối chưa từng thấy ở quê hương của cô.

Mà tại sao cô lại ngốc đến nỗi luôn làm như không thấy, luôn không yên lòng? Mà mất đi năng lực nhạy bén quan sát bốn phía chứ? Bởi vì tâm tư của cô luôn nhớ đến người yêu ở nơi xa xôi, hoặc là sợ hãi người đàn ông xâm chiếm mình trước mắt, lòng của cô hoàn toàn đặt ở trên người bọn họ, mà không có lòng hiếu kỳ mãnh liệt đi thăm dò nơi này sớm hơn, rốt cuộc cô đang ở nơi nào?

Huống chi, khi ở trong tòa thành, những thứ "Hiện đại" gì đó cũng không nhiều. Cô tận mắt nhìn thấy được áo bào trắng, ngựa, trang sức cũng không phải thứ gì quá kỳ lạ. Mà bản thân Thiên Uy lại là người đàn ông rất lỗ mãng, cho nên phần lớn thời gian, phương thức sống của anh cũng rất nguyên thủy, ví dụ như ăn cơm, anh ta cũng ngồi trên chiếu. Mà vị trí tòa thành lại cách những thành thị khác mấy chục dặm, khắp nơi là sa mạc, cộng thêm cô lại không bước chân ra khỏi nhà, sao cô có thể cảm thụ được sự khác biệt cùn thay đổi này đây?

Nếu không phải do Thiên Uy mang cô ra khỏi thành, để cô nhìn thấy nhiều thứ kỳ dị như vậy, thì cô tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng được, mình lại có thể xuyên không tới tương lai!

Vũ Tiệp rất sợ hãi, trong lòng cô dâng lên sự sợ hãi chưa từng có trước đó, rồi sau khi tỉnh táo lại, cũng hoàn toàn tiếp nhận sự thật này, điều mà cô phải làm duy nhất là —— trốn.

Cô muốn chạy trốn trở lại quê hương của cô, trở lại thời đại thuộc về cô.

Cô mở đôi mắt hạnh mê mang ra, nghênh đón cô là đôi mắt khẩn trương của Thiên Uy: "Vũ Tiệp, em làm sao vậy?"

Cô bình tĩnh trả lời: "Không có việc gì, có lẽ là đêm qua ngủ không ngon." Cô ngượng ngùng cười cười: "Quá mệt mỏi."

Thiên Uy dịu dàng đưa mắt nhìn cô: "Hôm qua em theo anh cả đêm, nhất định rất vất vả, anh đã khiến em mệt nhọc rồi, thật sự xin lỗi." Giọng nói đầy áy náy.

Vũ Tiệp sững sờ một chút. Anh mà lại nhận lỗi với cô ư? Cô hết sức kinh ngạc. Cho tới bây giờ, cô chỉ là nữ nô của anh, đối với hành động việc làm của chủ nhân, cô chỉ được phép vâng theo. Cô có thể không theo bên cạnh anh sao? Huống chi, đêm qua là cô dùng ngôn ngữ kích thích Thiên Uy trước. 

"Nên vậy!" Giọng nói của cô có chút cứng ngắc.


"Chúng ta trở về tòa thành đi!" Anh nói. Chỉ có điều, anh bỗng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: "Hỏng bét rồi, buổi sáng anh phải đi họp, cũng sắp đến giờ rồi."

Giờ? Cô nhìn sắc trời, đã không còn sớm, mặt trời đã chiếu sáng cả vùng đất. Cho tới nay, cô đều nhìn sắc trời để xem là sớm hay muộn, cho nên, giờ là cái gì? Phía trong thành cũng có đồng hồ lớn, nhưng dĩ nhiên cô không biết đó là cách xem thời gian của người hiện đại.

Thiên Uy đau lòng nhìn dáng vẻ mơ màng kia của cô, anh tương đối không yên tâm nói: "Anh đưa em trở về tòa thành, nhưng mà không thể ăn cơm với em, em sẽ không để ý chứ!"

Để ý? Chuyện cười, làm sao cô có thể. Cô vô cùng vui vẻ, đây là cơ hội trốn chạy tốt! Cô giả vờ phục tùng, lắc đầu nói: "Sẽ không ——"

"Vậy thì tốt." Thiên Uy yên tâm, yêu thương sờ sờ đầu của cô.

Bọn họ quay lại lối trở về. Đi thang máy, lái xe jeep, cưỡi "Abraham", một đường trở lại tòa thành.

Bình thường Thiên Uy đều cưỡi "Abraham" ra cửa. Nhưng mà hôm nay thời gian quá gấp, nên Harder lái xe đưa anh đến công ty. Vì không có thời gian, cho nên đi đường tắt từ con đường nhỏ phía sau. Vì vậy bảo vệ đứng ở cửa lớn không nhìn thấy tộc trưởng Đông Vương đã rời đi.

Đối với bảo vệ mà nói, "Abraham" còn ở đó, nhất định tộc trưởng vẫn còn ở phía trong tòa thành.

Cũng bởi vì như thế, nên "kế hoạch bỏ chạy" của Vũ Tiệp đã dễ dàng thành công.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lỗ Lạp không đi vào quấy rầy cô. Bởi vì Vũ Tiệp nói cô muốn ngủ một giấc thật ngon, cô rất mệt.

Nhưng dĩ nhiên cô sẽ không ngủ thật, cô tốn thời gian một buổi chiều, buộc tất cả khăn trải giường trong phòng ngủ lại, khi chiều dài vừa đủ từ lầu ba đến lầu một thì cô mới dừng công việc này lại.

Sau đó cô ngẩng đầu nhìn sắc trời, xác định một lát nữa là trời sẽ tối, cô biết không lâu sau khi trời tối, Thiên Uy sẽ trở lại.

Thời gian này bởi vì biến đổi của thời tiết cùng chênh lệch về thời gian, cho nên trời tối rất mau, nhiệt độ cũng hạ xuống rất nhanh.


Mặc dù thời gian Thiên Uy về nhà vẫn như ngày thường, nhưng cả vùng đất đã sớm biến thành khoảng không gian đen kịt.

Cô nhanh chóng mặc bộ áo choàng đen của Thiên Uy, mà bên trong cô cũng mặc áo khoác đen của anh, toàn thân trên dưới đều là quần áo của Thiên Uy, bảo vệ không lẫn lộn mới là lạ, huống chi lại có sắc trời làm lá chắn, chớ nói chi đến gió lớn cuốn theo cát là sự che chở tốt biết bao!

Cô đứng ở trước gương với bộ dạng đại công cáo thành (lập được công lớn trở về), cô hít sâu mấy cái, lập tức luống cuống tay chân, cô mở cửa sổ ra, buộc khăn trải giường vào một đầu cố định, sau đó ném tất cả xuống, cẩn thận dọc theo khăn trải giường bò xuống từ cửa sổ, rốt cuộc cũng thành công xuống tới mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích