Hôn Lễ Tử Thần
Chương 13

Con trai ông ở cái chỗ quái quỷ nào không biết? Buck từ chỗ băn khoăn đến đi đi lại lại trong chừng hơn ba tiếng đồng hồ, và con chó xù lông xoăn chết tiệt cũng đi đi lại lại với ông. Một cú điện thoại cho con trai cả của ông làm ông càng thêm lo lắng. Carl không hề đến chỗ anh trai.

Buck liếc nhìn đồng hồ lần nữa. Đã quá nửa đêm. Thế là đủ rồi. Ông không thể chờ thêm được nữa. Ông phải thôi không suy nghĩ như một người bố nữa và bắt đầu tư duy như một cảnh sát.

Ông đi lại chỗ chiếc tủ, tìm thấy cuốn danh bạ những trang vàng và xem mục J. Buck nhớ là Carl đã nói nó sẽ đi nói chuyện với một bà nào đó về một vụ. Bà đó rất có thể là Tabitha Jones. Và nếu bà Jones có tên trong danh bạ, thì bà sẽ được viếng thăm. Buck không cần quan tâm là mấy giờ, nhất là khi mà linh tính mách bảo với ông rằng con trai ông đang ngập sâu trong rắc rối.

***

Les nhìn theo Joe đi đi lại lại trong phòng. “Thế là đủ rồi. Tôi phát chán vì không được làm gì hết!”

Les chưa bao giờ đồng ý với ai hơn thế. Không làm gì thật chán. Một ý nghĩ điên rồ vụt qua óc cô. Cô đã chẳng làm gì với đời mình trong mười tám tháng qua. Một năm trước đây, cô coi việc chuyển tới Boston như là một bước tiến về phía trước, nhưng giờ đây cô nhìn hành động ấy đúng với bản chất của nó: sự trốn chạy. Và điều duy nhất chán hơn không làm gì, đó là trốn chạy.

Joe quay trở vào bếp.

“Anh đi đâu đấy?” cô hỏi.

“Tôi sẽ gọi lại cho người tổ chức đám cưới một lần nữa. Và nếu bà ta không trả lời, thì tôi sẽ đi đến chỗ bà ta. Tôi nghĩ là Katie có danh thiếp của bà ta trong quyển sổ của cô ấy. Địa chỉ của bà ta in trên đó.”

Les đứng lên khỏi ghế sô pha. “Tôi sẽ đi cùng với anh.”

***

Cuối cùng Tóc Đỏ cũng ngủ thiếp đi. Carl nằm đó, thân mình nhói lên với nhận thức, anh nhận thức được mùi hương của cô như thế nào, nhận thức được những lọn tóc mềm mại của cô rủ trên bộ râu không cạo của mình. Nhận thức được mình chẳng gần gũi người phụ nữ nào đến nhường này đã một năm nay. Nhận thức được rằng mình đang quàng một cái khăn hồng lù xù, óng ánh, và có một cậu nhỏ cứng như gỗ.

Và anh cũng nhận thức quá rõ rằng kẻ sát nhân có thể cố gắng quay lại và kết thúc những gì hắn đã bắt đầu lúc trước. Không đời nào Carl lại thiếp đi và để cho cái đồ khốn đó tóm được họ.

Lại có tiếng rên rỉ của con chó ở cửa. Cẩn thận không đánh thức Tóc Đỏ, Carl ngồi dậy và với tay lấy cái túi đựng bánh ngọt.

Anh thò tay vào trong túi, lấy ra một mẩu bánh nhỏ và, quỳ xuống, luồn mẩu bánh qua khe cửa. Trong tâm trí anh hiện ra con chó xù lông xoăn nhắng nhít ở nhà không được ăn tối, và tự hỏi không biết giờ này Precious khó chịu đến nhường nào.

Con chó bên ngoài cửa liếm sạch ngón tay Carl.

“Giờ thì đi tìm chỗ nào ấm áp mà ngủ đi,” anh thì thào với con vật. Đứng dậy, anh ngắm nhìn Tóc Đỏ. Ngay cả khi cô mặc một cái áo khoác trượt tuyết và đắp một tấm trải giường, cái hình hài nữ tính ấy vẫn khiến máu anh nóng lên.

“Tôi nghĩ anh sẽ bắt tôi nếu tôi cho con chó ít bánh,” cô nói, giọng ấm áp ngái ngủ và gợi cảm đến phát đau. Mắt anh nhìn lên khuôn mặt cô, mi mắt cô chỉ hơi hé mở.

“Chỉ vì tôi muốn nó im đi mà thôi.”

“Chứ không phải vì có thể anh cũng có trái tim à?” cô nói, lăn trở lại chỗ của mình. Tấm trải giường cuốn theo cô và trượt sang phía bên kia. “Anh không lừa được tôi đâu, Carl Hades.”

Anh nhìn chăm chú vào bờ mông ngọt ngào được bó gọn trong cái quần bò màu xanh nhạt. Nhắm mắt lại, anh cố huy động hết lý trí để có thể bò trở lại vào giường mà không cố gắng để dụ dỗ cô.

Ít nhất thì bây giờ tôi sẽ không muốn hôn anh nữa. Anh đã nghe thấy cô nói thế hồi nãy, dấu hiệu đầu tiên cho thấy sự hấp dẫn không đơn phương.

Nhưng với mỗi một lý do mà cậu nhỏ của anh đưa ra để xui anh làm tới, bộ não lại trút ra cả đống lý do tại sao anh sẽ hối hận nếu làm vậy. Và cả cô ấy cũng thế. Trước hết, cô ấy thuộc về một người đàn ông khác, ít nhất là về mặt lý thuyết. Carl không biết phải nghĩ sao về toàn bộ cái câu chuyện tôi-đã-xả-cái-nhẫn-cưới-vào-toilet, nhưng nó không ăn nhập mấy với một đám cưới vào tháng sau. Dẫu sao, anh cũng có những nguyên tắc về chuyện không xâm phạm những gì không thuộc về sở hữu của mình.

Thứ hai là, có một cái gì đó từ chính bản thân Katie Ray. Một cái gì đó tốt đẹp một cách bản năng. Một cái gì đó như đập vào mắt, cô giống với dạng phụ nữ mà Carl lẩn tránh lâu nay.

Anh đã nghĩ rằng, bằng cách tránh xa dạng phụ nữ như Katie, anh có thể giữ mình không bị vướng bận với những liên hệ cảm xúc. Anh không thể ngờ rằng, ngay cả những phụ nữ khiếm khuyết cũng tìm được đường vào tim mình.

Amy chắc chắn đã làm được thế.

Nhưng khi ấy, khiếm khuyết của Amy cuối cùng lại chính là điểm quyến rũ anh đến với cô ta. Cô ta cần được giải cứu. Cần được cứu thoát khỏi chính bản thân và sự phụ thuộc của cô ta vào ma túy. Không nghi ngờ gì, anh biết rằng nếu Amy không tu tỉnh lại, cô ta sẽ chết. Vì thế mà Carl đón nhận, bảo bọc, và đã yêu cô ta đến mức mờ cả mắt. Cả triệu năm anh cũng chẳng thể ngờ rằng hôm ấy khi anh trở về nhà, sáu tháng sau khi cô ta đã cai được ma túy, anh lại thấy cô ta ngồi trên ghế sô pha với đồ đạc gói ghém trong túi xách.

Chỉ nhìn một lần vào mắt, anh có thể thấy cô ta đã lại dùng ma túy. Anh đã cố gắng để giữ cô ta lại. Cố gắng nuốt đi lòng tự hào của bản thân, anh đã thú nhận là đã yêu cô ta và muốn mọi chuyện trở nên chính thức, kết hôn với cô ta, có vài đứa con. Anhđã hy vọng rằng lời đề nghị của anh có thể giữ được cô ta; thay vào đó, cô ta đã quẳng trả lại anh lời đề nghị ấy. Thôi đừng cố cứu tôi nữa Carl. Tôi không phải là mẹ anh.

Không, Amy không giống một chút nào với mẹ anh, người dành cả đời mình lo cho người khác. Nhưng Tóc Đỏ thì có đấy.

Cô kéo tấm trải giường quấn quanh mình, như muốn nói với Carl là cô lạnh. Rũ bỏ đi quá khứ, anh trèo vào giường với cô, kéo tấm vải bao quanh cả hai người và chia sẻ thân nhiệt của anh. Nhưng thân nhiệt là tất cả những gì anh sẽ chia sẻ với cô. Không có ai làm tan vỡ trái tim anh lần nữa được đâu.

Rồi thì Tóc Đỏ trở mình. Ban đầu anh nghĩ là cô thức, nhưng khi cô gối đầu mình lên bờ vai anh, anh biết rõ hơn. Nếu anh áp môi mình lên môi cô bây giờ, nếu anh luồn tay mình dưới cái áo khoác kia và chạm vào bầu ngực ngọt ngào của cô, trượt tay vào trong cái quần bò kia và thể hiện cho cô thấy anh hiểu rõ thân thể người phụ nữ ra sao, anh ngờ rằng cô cũng sẽ thuận theo. Nhưng anh sẽ không làm vậy. Đơn giản và rõ ràng, anh không dụ dỗ những người phụ nữ không muốn bị dụ dỗ.

Chính vì thế mà lời tuyên bố của Tóc Đỏ về việc anh lợi dụng phụ nữ càng khó nuốt trôi. Khi anh còn tung hoành trên tình trường, trước khi có Amy, anh không bao giờ chơi bời. Hay nói cho đúng hơn anh đảm bảo sao cho những người phụ nữ biết luật chơi của mình. Trước khi anh và người phụ nữ nào tiến tới bước đầu tiên, anh đều tỏ rõ quan điểm: anh không tìm kiếm sự vĩnh viễn. Nếu như có dù chỉ một chút ngần ngừ, Carl bỏ đi ngay. Anh chẳng quan tâm nếu họ đã tiến gần đến bước đầu tiên đến mức nào, hay cậu nhỏ của anh muốn được ở lại để hành sự đến đâu. Carl không phải người quy củ lắm, nhưng cái lệ ấy thì anh luôn theo.

Tóc Đỏ cuộn mình sát lại hơn. Carl không thể cấm thân thể mình hưởng thụ điều ấy. Thực ra thì cũng chẳng có gì nhiều nhặn để mà hưởng thụ. Cái áo khoác trượt tuyết làm anh chẳng cảm nhận được những phần tốt đẹp. À, nhưng anh đã cảm nhận được bộ ngực đầy đặn và mềm mại của cô khi nãy, và anh biết sự tồn tại của chúng. Cỡ C, anh đánh cuộc. Kích cỡ đong đầy đôi bàn tay đàn ông. Với một một bộ ngực như thế, người phụ nữ chẳng cần có một khuôn mặt đẹp.

Nhưng mà cô thì có. Anh liếc nhìn khuôn mặt của Tóc Đỏ. Anh đếm được năm nốt tàn nhang trên mũi cô. Một vài nốt nữa trên gò má cô. Điều kỳ quặc là cô lại ghét tàn nhang của mình.

Anh nghiêng đầu qua một bên để ngắm nghía cổ cô. Mặc dù cái khăn cô quàng che kín gần hết cổ, anh không nhìn thấy tàn nhang ở đó. Anh biết rằng có lẽ cô cũng có những cái đốm nâu nhỏ nhắn rải rác trên thân hình ngọt ngào của mình.

Anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được một buổi sáng Chủ nhật lười biếng nằm đếm chúng, hôn chúng, làm cho cô nhận ra rằng những cái nốt nhỏ xinh ấy quý giá đến nhường nào đối với một người đàn ông đã chết mê chết mệt các cô tóc đỏ kể từ khi mới học lớp ba.

Hình ảnh làm tình với cô chạy như một cuốn phim trong đầu, và bởi vì trong tưởng tượng của anh chẳng có ai bỏ đi tổn thương, và bởi vì sự cương cứng như đá hoa cương giúp cho anh tỉnh táo, anh kéo cái khăn hồng trùm lên hai tai, nhắm mắt lại và hưởng thụ buổi chiếu phim đằng sau mi mắt.

***

Ở trạm xăng, kẻ sát nhân đổ đầy can xăng và để nó vào trong cốp xe. Tất cả những gì hắn còn phải làm là châm lửa đốt ngôi nhà và bỏ đi.

Khi hắn lái xe dọc con đường phía sau, hắn nhận ra mình gần những cô dâu khác đến mức nào. Hắn đã đặt hoa cho họ hôm qua. Những bông cẩm chướng hồng và trắng đẹp tuyệt. Nhưng có lẽ ngày mai hắn sẽ quay lại để gặp họ. Có lẽ ngày mai hắn sẽ thêm Katie vào bộ sưu tập của mình.

Tiếng cười lại vang lên trong đầu hắn. Hắn đung đưa trong lúc lái xe. Sau và trước. Sau. Trước.

***

Carl không biết mình nằm đó đã bao lâu, mái đầu Tóc Đỏ gối trên vai, tay cô cuộn trong bụng, nhưng khi cuốn phim trong đầu anh vừa chuyển từ hạng R sang hạng XXX thì có điều gì đó kéo anh ra khỏi những tưởng tượng. Anh lắng nghe. Một tiếng rít trầm, gầm gừ: con cún Baby thích bánh ngọt ở ngoài cửa đang khó chịu.

Ngồi dậy, Carl nín thở. Tiếng Baby gầm gừ sâu hơn. Loại gầm gừ nghiêm trọng. Anh lay vai Tóc Đỏ.

“Dậy đi nào. Cô cần phải đi vào trong nhà tắm.”

Cô nhấc đầu dậy và chớp mắt. “Không, tôi không đi.”

Tiếng gầm gừ của con chó càng căng thẳng hơn. “Có, cô phải đi, Tóc Đỏ ạ. Nào. Đừng cãi nữa. Đi nào!” Anh nghe có tiếng bước chân. “Ngay bây giờ, quỷ thật!”

Mắt cô mở to vì cảnh giác và cái nhìn sợ hãi của cô hướng ra cửa. Cô quẳng tấm trải giường ra. “Lần này thì anh phải đi cùng tôi.”

Tiếng bước chân lại gần hơn. Con chó tru lên như thể có ai đó đá nó. Carl tóm lấy cánh tay Tóc Đỏ và kéo cô dậy, dúi cô vào nhà tắm. Anh không có thì giờ để tranh cãi. “Khóa cửa lại đi. Ngay bây giờ!”

Và ngay khi anh nghe thấy tiếng khóa cửa phòng tắm khóa lại, Carl cũng nghe thấy có tiếng hắt nước ở ngoài hành lang, như có ai rót cái gì đó ra. Rồi mùi xăng sộc vào mũi. Ngay lập tức anh hiểu ra kế hoạch. Jeezus, một trong những phương thức chết mà anh không mong muốn. Cách này chỉ đứng thứ hai so với việc bị lột da sống.

“Khốn kiếp!” Carl hét lên ở cửa. “Nghe đây, thằng hèn kia, mở cái cửa này ra và chiến đầu như đàn ông với nhau.”

“Chẳng việc gì phải thế,” có tiếng đáp trả.

Carl nhằm súng vào cánh cửa và gần như sắp bắn, dù biết thừa rằng viên đạn chẳng thể xuyên qua thép. Ý nghĩ của anh quay về với Tóc Đỏ. Về việc kết hôn và bắt đầu phần còn lại của đời cô. Cô đáng được hưởng điều ấy. Khốn kiếp thật, anh muốn được làm người hùng của cô.

Mùi xăng nồng nặc hơn. Một cảm giác sụp đổ tràn ngập trong anh: họ bị kẹt ở đây, và nếu như ngôi nhà chìm trong lửa...

Nhưng đừng hòng anh chịu thua. Không phải là kẻ bỏ cuộc, anh cởi phắt cái áo khoác ra và nhét nó vào khe cửa, hy vọng chặn không cho xăng chảy vào bên trong. “Hãy mở khóa cửa ra đi,” anh nói. “Hãy cho chúng tôi một cơ hội.” Và tao hứa là, khi tao bắn mày, tao sẽ làm sao để nó thật là đau đớn!

Carl có thể thề rằng đã nghe thấy một giọng nói khác. Rồi có nhiều tiếng bước chân hơn. Rồi tiếng chân chạy. “Nói chuyện với tôi nào!” Không ai trả lời cả. Con chó lại sủa lần nữa. Rồi gã nghe có ai đó gọi tên gã. “Carl?”

Carl nhận ra giọng nói ấy ngay lập tức; cảm giác nhẹ nhõm ngập tràn. “Con ở trong này, bố ơi.”

Có tiếng súng nổ. Ruột gan Carl cuộn cả lên. Anh đập tay vào cánh cửa. “Bố ơi?!”

Katie va vào người anh. Cô đã ra khỏi nhà tắm từ lúc nào thế nhỉ? Anh cáu kỉnh. “Cô quay lại nhà tắm đi!” Anh đẩy cô về phía cửa nhà tắm. Dĩ nhiên, cô không đi. Phụ nữ chẳng bao giờ nghe lời cả.

“Ai đấy anh?” Giọng cô đầy sợ hãi. “Mùi gì thế?”

“Con trai?” Lại có tiếng bố gã, và Carl thở ra.

“Có xăng ở khắp nơi đấy bố. Cẩn thận!”

Có tiếng lạch cạch tháo thanh chốt chặn bên ngoài cửa phá tan sự im lặng. Carl nắm chặt súng trong tay, và đẩy Tóc Đỏ ra sau lưng.

Cánh cửa mở ra, bố anh xuất hiện. Carl nhìn thấy sự lo lắng cháy bỏng trong mắt bố. Rồi, rất nhanh, một cái nhìn nhẹ nhõm hiện ra thế chỗ. “Định bắn bố đấy à con?” Hài hước là cách để bố anh đối phó với sự căng thẳng, hoặc các vấn đề cảm xúc.

Carl hạ thấp súng xuống. “Không, nhưng có thể con sẽ hôn bố đấy.” Và hẳn là Carl cũng thừa hưởng một chút cách thức ấy của bố anh.

“Ối chà, ngọt ngào quá.” Ông già gật đầu với Tóc Đỏ. “Buck Hades, thưa cô.”

Carl cau mày. “Thôi mình bỏ qua phần giới thiệu đi.” Anh bóp nhẹ tay Tóc Đỏ và thả ra. “Bố sẵn sàng chưa?”

Anh nhìn bố mình, và họ cùng di chuyển dọc theo hành lang, súng chĩa ra phía trước, mũi súng quay sang trái rồi sang phải. Ánh đèn từ căn phòng nơi họ vừa rời khỏi hắt lên tường và chiếu sáng cả hai hướng.

“Hắn đi lối nào hả bố?” Carl hỏi.

Bố anh chỉ về phía sau căn nhà.

Carl gật đầu. “Tóc Đỏ, cô đi cùng với bố tôi nhé.”

“Tại sao con không lo cho cô ấy đi?” bố anh nói, nghiêm túc trở lại. “Bố sẽ đuổi theo...”

“Không.” Anh ngoảnh lại nhìn bố qua vai, cố gắng ra hiệu bằng mắt với bố mình rằng không có chuyện thảo luận ở đây.

“Bố đưa cô ấy ra khỏi đây đi,” Carl nói, và nhìn thấy sự hốt hoảng hiện ra trên mặt Tóc Đỏ. Anh cảm thấy sự bức thiết phải làm cô an tâm. “Và cẩn thận với cô ấy đấy bố.” Anh nhoẻn cười và sờ lên mặt. “Cô ấy cào như một cô gái thực thụ đấy.”

“Không. Đi cả nhóm thì an toàn hơn.” Katie níu cánh tay Carl, tay cô ấn sâu vào những cơ bắp rắn chắc trên cánh tay anh. “Anh có thể sẽ bị thương.”

“Cẩn thận nhé.” Carl nháy mắt. “Cô sẽ khiến tôi tin là cô quan tâm đến tôi đấy nhé.”

Cô cau mày. “Làm ơn đi, hãy ở lại với bọn tôi.”

Anh nhận thấy sự lo lắng trong mắt cô. “Tôi sẽ không sao đâu. Cô cứ đi đi.”

“Con trai bác có thể tự lo lắng cho bản thân,” bố anh nói, và đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Katie.

***

Ông già Hades, một bản sao có tuổi hơn của Antonio Banderas, tóc điểm bạc hai bên thái dương, kéo cô nhẹ nhàng. Katie thả Carl ra, nhưng cô không hề muốn thế chút nào. Lỡ đâu cái đồ ngốc đã đổ xăng khắp nơi sẽ châm một que diêm và Carl không thoát ra được. Lỡ như Carl cũng bị bắn như Tabitha? Người Katie lại bắt đầu run rẩy khi cô nhìn theo anh di chuyển dọc theo cái hành lang tối om, đi sâu hơn nữa vào trong cái nhà tù giờ đây được tẩm đẫm xăng.

Khi anh biến mất, nỗi sợ hãi lại cuộn lên trong ngực cô. “Tại sao đàn ông luôn làm như vậy nhỉ?” cô nổi giận.

Ông Hades đi ngược lại hướng của con trai, tiến về phía hành lang tối tăm, và cô chẳng còn lựa chọn nào hơn là đi theo ông. Cô đâu có ngu ngốc. Cô không muốn ở đây một mình.

“Làm gì cơ?” ông Hades hỏi.

“Luôn luôn nghĩ rằng họ biết cái gì là đúng,” cô đáp trả.

“Cái này thì dễ hiểu lắm, thưa cô.” ông nói. “Bởi vì bọn ta là giống thấp kém hơn mà.”

“Ý bác muốn nói là cao cấp hơn phải không?” cô hỏi. Bóng tối trở nên dày đặc hơn, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy ông.

“Không đâu. Cũng có thể là đàn ông được tạo ra trước tiên, nhưng rất có lý là Đấng tối cao chỉ tạo ra những sản phẩm ưu việt hơn ở lượt thứ hai. Bọn ta là giống thấp kém hơn, và điều ấy giải thích tại sao bọn ta luôn nghĩ rằng mình đúng.”

Nếu sự sợ hãi không lấn át hoàn toàn óc hài hước của cô, thì có thể là cô đã cười phá lên. Nhưng mùi xăng lan tỏa trong không khí và người đàn ông đã chăm lo cho cô từ mười hai giờ qua, người đàn ông làm cô cảm thấy an toàn, người đàn ông đã nằm ôm lấy cô, cùng nôn với cô, vẫn còn ở trong kia.

Cô nắm lấy cánh tay ông Hades. “Thế sao chúng ta không quay trở vào và thuyết phục Carl đi cùng với chúng ta? Bác là bố anh ấy, hãy bắt anh ấy...”

“Một khi con trai bác đã quyết định rồi, thì không có chuyện thay đổi. Nó bướng như một con lừa ấy. Ngay lúc này đây bác cần cháu bình tĩnh lại và...”

“Nhưng...”

Ông đặt một ngón tay lên miệng cô. “Suỵt.”

“Nhưng...”

“Im lặng.” Giọng nói nghiêm nghị của ông đòi hỏi sự tuận phục.

Katie ngậm miệng lại; rồi cô nghe thấy điều đã khiến ông già Bandera suỵt cô. Tiếng chân người. Tiếng chân người từ phía bên kia cánh cửa. Cánh cửa có nắm đấm cửa mà đúng lúc ông đặt tay lên đó thì nó cũng xoay.

Ông không thật sự định mở cửa đấy chứ?

Ồ, trời ạ. Ông ta đã mở cửa.

***

Les nhảy vào trong xe của Joe và họ đi tới chỗ của người tổ chức đám cưới. Sau khoảng hai mươi phút lái xe trong yên lặng khiến họ có cảm giác dài hơn nhiều, họ rẽ vào một lối vào nhà.

“Khỉ thật!”

Les nghe thấy tiếng bàn tay của Joe vỗ vào vô lăng cùng lúc cô nhìn thấy tấm biển BÁN NHÀ đặt trước ngôi nhà có vẻ vắng chủ. Nhưng không có ý bỏ cuộc, cô ra khỏi xe và chạy tới trước hiên nhà. Phải có cái gì đó. Họ phải tìm ra Katie.

Nhìn qua cửa sổ vào hành lang trống trải, cô muốn hét lên. Phía sau, cô nghe thấy Joe dập cửa xe. Cô chuyển tới cửa sổ thứ hai và hy vọng có thể nhìn thấy vài dấu hiệu chứng tỏ ngôi nhà không vắng chủ, chỉ cần một dấu hiệu nhỏ thôi, một món đồ đạc gì, một ánh đèn sáng trong nhà tắm.

Căn phòng trống không đưa đến cảm giác vô vọng.

Nhắm mắt lại, cô đếm đến mười và cầu nguyện sao cho, bằng cách nào đó, Katie sẽ hiện ra và ổn cả. Khi cô mở mắt ra, cô nhìn thấy Joe đứng trước hiên ngôi nhà bên cạnh.

Anh đập cửa, sự bực bội của anh vang lên trong âm thanh những nắm đấm anh giáng vào cánh cửa. Có muộn quá chưa để đánh thức những người hàng xóm. Cô nhìn đồng hồ của mình. Ôi, trời ạ, đã hai giờ sáng rồi.

Cô nghe thấy có những tiếng nói và lao đến đứng bên anh trước cửa. Khi cô tới nơi, Joe đang xục tay vào trong tóc mình. Một dấu hiệu xấu.

“Có chuyện gì vậy?” cô hỏi.

Nắm tay thành nắm đấm, trông Joe như sắp sửa đánh nhau. “Ông ta hỏi tôi có phải là cảnh sát không. Khi tôi bảo rằng không, ông ta bảo ông ta sẽ gọi họ.”

Les hết nhìn Joe lại nhìn cánh cửa. Có nhiều thứ cô không thạo chút nào. Chẳng giống như Katie, kiến thức về hội họa của cô dừng lại ở mức vẽ bằng ngón tay. Chẳng giống em trai cô, một chuyên gia về kế toán, cô chỉ có khả năng quản lý thu chi của riêng mình. Nhưng làm cho mọi người nói chuyện, tiết lộ thông tin lại là biệt tài của Les. Quả là cô đã thôi không làm phóng sự điều tra nữa mà chuyển sang mục thẩm định nhà hàng, món ăn là một điều nữa mà cô biết. Và bởi vì các đầu bếp rất nhiệt tình nói về các đặc sản của mình, cô không còn phải dùng sự nhanh trí và mưu mẹo đàn bà của mình, nhưng Les cảm thấy tự tin rằng cô có thể còn nhớ phải sử dụng những ngón nghề của mình ra sao.

Vì Katie, cô trổ hết mọi ngón nghề.

“Ông ta chừng bao nhiêu tuổi?” Cô cần phải biết để có cách đối phó với từng người: kiểu cháu-như-con-gái-bác hoặc một cô nàng gợi cảm.

Lông mày Joe dựng đứng lên. “Cái gì cơ?”

“Trông ông ta khoảng bao nhiêu tuổi?” cô hỏi lại. “Nào Joe. Tôi không cần phải cố để anh cung cấp thông tin cho tôi nữa đâu. Chỉ ông ta thôi.”

Anh lắc đầu. “Tầm tuổi tôi. Tôi đoán vậy.”

“Già thế cơ hả?” Cô gập ngang người, xõa tóc ra đằng trước và lắc lắc mạnh vài lần.

Khi cô đứng thẳng người lại, Joe nhìn cô chằm chằm như thể cô bị mất trí vậy. “Cô làm gì thế?”

“Anh lùi lại.” Cô chỉ tay để anh bước ra chỗ khác, và sau đó cô cởi áo khoác ra, quẳng nó cho Joe, chỉnh đi chỉnh lại cái áo chui đầu của cô vài bận để có thể khoe bộ ngực của mình một cách nhiều lợi thế nhất.

Liếc nhìn xuống, Les đột ngột nhận ra là Katie đã đúng về chuyện năm cân của cô đã chạy vào đâu. Vào bộ ngực của cô cả. Không tệ. Buồn cười là đến tận giờ cô đã không nhận ra điều đó. Lại một biểu hiện nữa của việc trốn chạy, cô đoán vậy.

Điều chỉnh dây áo ngực để có được bộ ngực đầy đặn, hoàn hảo nhất, Les cảm thấy cái lạnh thấm qua quần áo cô thấu đến xương. Cô run rẩy và nhận thấy thời tiết lạnh giá càng làm lộ rõ hơn những điểm nhấn của cô. Có thể có ích cho cô, dĩ nhiên. Sau khi liếm đôi môi, cô bước tới trước cửa và gõ.

“Thưa ông.” cô nói, bằng giọng nói phụ nữ gợi cảm nhất của cô. “Tôi biết là muộn lắm rồi, nhưng phiền ông trả lời một vài câu hỏi được không?”

“Làm như sẽ có kết quả không bằng,” Joe nói sau lưng cô.

Cô liếc nhìn anh rất nhanh. “Hãy quan sát và học hỏi.” Cô lại gõ cửa lần nữa. Và chỉ trong một giây thôi, cô cảm thấy sự hưng phấn của trò chơi cũ. Một cảm giác hưng phấn mà cô không chờ đợi mình cảm thấy.

Sau khi Mike mất đi, Les cũng đánh mất luôn niềm vui làm phóng sự. Đơn giản là, cô đã thôi không còn vui sống nữa. Nhưng giờ đây cô cảm thấy mình sống động và có ý thức. Ý thức được là mình có một bộ ngực. Ý thức được cô có cái giọng nói “tuyệt” trong mình. Không quan trọng việc nó đã nói “tuyệt” về một người đàn ông cô không thể có được; quan trọng là nó không bị hỏng hẳn rồi. Đúng thế, cô cảm thấy mình sống sót. Và, Chúa ơi, hãy cho Katie sống sót.

Sống sót và an lành.

“Thưa ông, xin ông đấy, hãy cho tôi chỉ một phút thôi.”

Rèm cửa vén lên. “Tôi đã nói...” Mắt người đàn ông mở lớn với cái nhìn tán thưởng rất đàn ông.

“Xin chào.” Les mỉm cười với người đàn ông sau cửa kính và dựa vào cửa sổ. “Xin ông làm ơn. Chỉ vài câu hỏi thôi. Việc này thực sự, thực sự quan trọng mà.”

Rèm cửa lại được buông xuống như cũ.

“Thấy chưa,” Joe nói.

Cánh cửa bật mở và người đàn ông thò đầu ra, mắt dán vào ngực cô. “Đừng nói, về Tabitha chứ gì?”

Nụ cười của Les nhạt đi đôi chút. “Làm sao ông biết ạ?”

“Bởi vì một cảnh sát đã tới đây.”

“Cảnh sát à? Ông ta muốn gì?” Les hỏi.

“Ông ta chỉ muốn biết bà Jones đã chuyển đi đâu.”

“Đó cũng chính là điều chúng tôi muốn biết,” Joe nói.

Người đàn ông cau mày nhìn Joe, và Les lên tiếng. “Xin ông làm ơn.” Và lại mỉm cười lần nữa.

***

Katie nắm lấy khuỷu tay của ông Hades. “Có khi là chúng ta không nên đi vào đó.”

“Ở yên đằng sau bác,” ông thì thào đáp lời.

Ông mở cửa và hét lớn. “Đứng yên tại chỗ!”

Có tiếng động vang lên, và ông Hades nhảy ra chắn phía trước cô. Tiếng động. Như một tiếng va đập lớn. Như tiếng súng nổ. Như tiếng đạn. Như tiếng viên đạn nhằm vào cô.

Đầu óc cô lại trở về với hình ảnh Tabitha ngã xuống tấm thảm trắng và máu phun ra khắp nơi. Vẫn nín thở, Katie nghe thấy tiếng cửa kẹt mở ra và ánh sáng ùa vào phòng. Rồi cửa đóng lại.

“Cháu không sao chứ?” ông già hỏi.

Không sao? Ông không nghe thấy tiếng đạn rít quanh cô ư? Răng va vào nhau, và cô thấy mình lại chìm vào sợ hãi. “Mình chẳng nên vào trong này.”

Lời tuyên bố của cô lại càng đúng hơn khi cô nghe thấy tiếng bước chân thình thịch phía sau cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Hôn Lễ Tử Thần Chương 13

Có thể bạn thích